Thiên Thanh chờ người đàn ông kia đi rồi mới sụi lơ đôi chân xuống ghế, mồ hôi vẫn còn thấm đẫm cả khuôn mặt. Anh đã sợ đến mức hai tay vẫn còn run rẩy. Sợi dây chuyền trên cổ Thanh Lâm đổi màu đỏ rực báo hiệu nguy hiểm đang cận kề. Anh không dám hó hé gì khi Tịnh Đan đang trong phòng, cũng không thể nói nghi ngờ của mình ra cho mọi người biết. Với linh tính của một thám tử, anh cảm thấy người vừa xuất hiện không giống một thần phán xét trong lời đồn lắm. Chắc chắn người này đang âm mưu gì đó và gã nhắm vào Thanh Lâm rõ rành rành.
Nhất Uy lúc này mới giữ được nhịp thở ổn định. Cậu cũng giống như Thiên Thanh, cũng phải cố gắng lắm mới giữ được nét bình tĩnh mà không khiến Tịnh Đan nghi ngờ gì. Cậu biết chắc rằng Trúc Chi không dễ bị thuyết phục bởi gã đàn ông có khuôn mặt rất giống Gia Khánh ban nảy. Cậu còn lạ gì cái bộ dạng giả vờ làm nai tơ ngơ ngác của cô nữa. Chắc chắn có cái gì đó, cô mới trở nên chịu nghe lời người khác đến vậy. Cô cũng không thèm quan tâm mấy hành động kì lạ của Gia Khánh, nhất là khi gã tỏ ra có hứng thú với Thanh Lâm.
Nhất Uy hỏi Trúc Chi:
“Chị đã nghi ngờ người xuất hiện ban nảy, đúng chứ?”
Trúc Chi gật đầu. Ngay từ lúc người này bước vào căn phòng, cô đã nhận ra có thứ gì đó khác thường. Trông khuôn mặt của gã hoàn toàn giống Gia Khánh, nhưng tác phong, giọng nói lại hoàn toàn của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352429/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.