Thầy Đạo đặt một câu hỏi mà cả lớp ai cũng muốn nghe đáp án cả. Mọi người ai cũng bắt đầu ngồi thẳng lưng, chờ nghe câu trả lời của Trúc Chi.
Trúc Chi biết đã đến lúc phải đứng lên nói lý do. Mà cô biết thể nào khi nói xong, câu trả lời này nhất định loanh truyền khắp nơi trong trường.
“Dạ, cây trâm là bảo vật di truyền. Nghe mẹ em nói, đây là vật định tình của ba mẹ ruột của em để lại cho em.”
Cả lớp tròn mắt nhìn Trúc Chi. Ngay cả Thanh Lâm cũng sửng sờ khi nghe cô “xạo” chuyện đó, rất giống như đang nói thật.
“Mẹ hiện giờ của em là mẹ nuôi thôi. Bà ấy nghĩ em đã đủ trưởng thành, nên mới giao lại cho em cây trâm này. Em muốn mang nó theo bên cạnh, như vậy ba mẹ nơi chín suối có thể an lòng và hạnh phúc.”
Nói dối rất chuyên nghiệp, Thanh Lâm nghĩ. Nhất Uy cũng đồng tình với Thanh Lâm. Cô chuyện bịa một cách cảm động làm sao. Từ nay ai có thể nói cô quái đảng khi cài trâm trên đầu nữa nào. Tất cả đều sẽ thông cảm cho cô.
Trúc Chi đương nhiên đã tính sẵn chuyện này. Chỉ là cô chưa biết phải nói ra sao cho hợp lý. Tình huống cô là phượng hoàng không logic lắm khi cô vừa mới ghép tim và sống cùng với một người mẹ là con người. Tên đứng đằng sau hẳn sẽ điều tra về cô một chút nếu nhìn thấy cây trâm này. Đó là lý do cô phải bịa ra thân thế của mình sao cho hợp lý nhất, sao cho đáng tin nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352371/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.