Ái My kể xong, giọng cũng lạc đi, nước mắt cũng bắt đầu chảy đầy trên mặt. Chị co ro trên giường, chụp lấy bàn tay của Trúc Chi, muốn xác nhận lại một lần nữa: Trúc Chi là có thật và cô ấy tới đây giúp đỡ mình. Bao uất ức bấy lâu vẫn giữ trong lòng cuối cùng cũng kể hết ra. Tâm trạng của chị có chút nhẹ nhõm, vẫn còn chút lo lắng. Bởi vì giờ đây, chị không biết đối diện với hiện thực ra sao, cũng không biết Trúc Chi có cách nào giúp đỡ mình.
Trúc Chi vỗ vỗ trên mu bàn tay Ái My một lần nữa. Cô đứng dậy, rót cho chị ấy một ly nước đầy. Cô ra hiệu cho chị ấy uống hết ly nước hẳn tiếp tục nói tiếp. Ái My có vẻ rất biết ơn hành động đó của cô. Lâu rồi, chị không cảm nhận được sự quan tâm của ai đó, ngoại trừ người mẹ vẫn túc trực chăm lo cho cô.
Ái My mất mười phút nữa mới tĩnh tâm. Chị lau nước mắt bằng chiếc áo mà mình đang mặc, sụt sịt thêm vài lần nữa mới ngước lên nhìn kỹ Trúc Chi. Chị ấy nói:
“Cảm ơn vì đã lắng nghe câu chuyện của chị. Nhưng sao em lại biết Nam Phương có liên quan đến vụ án của Kim Liên mà đến đây tìm chị nhỉ?”
“Em nghe chị ấy kể lại.”
Ái My kinh hoàng nhìn Trúc Chi. Rõ là chị không tin chuyện Kim Liên đã kể lại chuyện xưa cho cô nghe, Kim Liên đã chết từ năm năm trước cơ mà.
Trúc Chi cảm thấy buồn cười. Cô bật cười ha hả. Nụ cười này rất thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352356/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.