Trúc Chi chẳng hề sợ hãi một chút nào, mặc cho những cánh tay kia đang quấn lấy cổ của cô, chúng từ từ siết càng mạnh hơn. Mặt cô bắt đầu đỏ ngầu, mà cô lại chẳng hề quan tâm, giống như những cánh tay kia đang gãi ngứa cho cô không hơn không kém. Ngay cả Ái My cũng trừng mắt, ái ngại nhìn cô, không hiểu cô lấy đâu lá gan to đến mức sắp chết đến nơi lại có thể mỉm cười toe toét như thế kia. Trúc Chi bắt đầu cười vang, lúc này nụ cười của cô giống những cái ho hơn là một nụ cười bình thường. Nhưng âm thanh phát ra lại khiến đôi tai Ái My trở nên kích động.
Ái My la toáng lên:
“Đừng hãm hại người vô tội. Từ lâu, tôi mới là mục tiêu cơ mà. Đừng giết bạn nữ ấy.”
Trúc Chi nghe rõ từng lời của Ái My. Nghe giọng điệu của Ái My, cô nhận định, chị ấy không giống một kẻ điên điên khùng khùng như trong lời đồn. Chị ấy biết rõ thứ sinh vật này bám đuôi mình bao lâu nay. Vậy thì chỉ còn một ý nghĩ khác, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô khiến cô có chút đau lòng thay cho cô gái trước mặt: Ái My giả điên, giả khùng mới sống sót năm năm qua. Một người phải đắn đo và nghị lực như thế nào mới giả điên giả dại để được sinh tồn.
Điều này khiến Trúc Chi nổi khùng. Cô tức giận, dùng tay kéo một cánh tay của Nô Tử ra khỏi người mình. Cô không một chút thương tiếc mà quăng nó ra xa. Cơ thể giống làn khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352355/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.