Nhất Uy thấy không còn cách nào khác ngoài cách mà Trúc Chi đang nói. Họ sẽ phải thân chinh đến bệnh viện một chuyến trong đêm nay.
Trước mắt, Trúc Chi phải đi cứu cô thủ thư đang nằm trong bệnh viện kia. Cô thay một bộ đồ dễ dàng di chuyển, cột tóc thật chắc chắn, cô gọi Thượng Nguyệt xem thử nó có xuất hiện không và đương nhiên nó nằm gọn trong lòng bàn tay của cô (cô còn nhận ra nỗi vui mừng của nó nhảy nhót trong tay mình).
Trúc Chi đang đợi Nhất Uy xuất hiện. Cô đi đi lại lại trước cổng nhà, cũng cảm nhận có ánh mắt đang theo dõi mình từ trên cao. Người mẹ của cô vẫn còn đang ngóng cổ qua cửa sổ canh chừng cô. Bà thật muốn đi theo cô đến cùng.
Nhất Uy cuối cùng không khiến Trúc Chi thất vọng. Cậu đã xuất hiện từ trong con hẻm tối. Nhờ ánh đèn chớp tắt mà cô có thể nhìn ra đó là Nhất Uy. Cậu đang đạp xe như xé gió tiến về chổ cô đang đứng. Cậu mỉm cười với cô một cái.
“Đợi có lâu không?”
Trúc Chi lắc đầu tỏ ý không lâu. Hai người đã lâu rồi mới lại cùng nhau chiến đấu với đám quái vật. Cô có nhờ Nhất Uy đi điều tra một chút về cô thủ thư trước khi tới đó giúp đỡ, nhất là đứa bé kia có còn lãng vãng trong bệnh viện hay không. Cô không thể rời nhà một cách tự do được. Ít ra chú Nhất Đằng không khư khư giữ Nhất Uy trong nhà hoài.
Nhất Uy vừa gặp đã tường thuật lại:
“Cô thủ thư bị gãy chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352342/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.