Trúc Chi tự mình đi về nhà, không chờ “mẹ” của cô đến đón. Cảnh sát vẫn đang tất bật điều tra vụ án kinh hoàng ban sáng. Nhất Uy và Thanh Lâm chắc đang theo đuôi Thiên Thanh dò hỏi về vụ án kia. Cô không chắc hai người kia có quan tâm đến một người bạn mới quen như cô hay không. Nhưng cô chắc cô không dám nhìn họ thêm phút nào nữa. Chỉ khiến cho cô nhớ họ nhiều hơn, có khao khát muốn họ hồi phục trí nhớ nhiều hơn thôi.
Nhất Uy thấy cô bước ra đến cổng trường liền đuổi theo. Cậu muốn đưa cô về mới yên tâm. Trúc Chi không từ chối, việc cùng chiếc xe đạp của Nhất Uy khiến cô vui biết chừng nào.
Nhất Uy nói:
“Bên cảnh sát vẫn không thể tìm ra thủ phạm trong vài giờ đồng hồ được. Tui đưa bà về rồi quay trở lại nghe ngóng tin tức cũng được.”
Trúc Chi nhẹ nhàng ngồi lên yên xe đạp. Cô nghe Nhất Uy vẫn còn đang líu lo:
“Tối nay muốn đến bệnh viện xem thử không? Chuyện của cô thủ thư vẫn chưa xong. Tối nay nhất định tui sẽ qua đón.”
“Được.”, Trúc Chi đồng ý.
Trúc Chi quay đầu tươi cười với mẹ mình. Cô vội vã dùng xong bửa trưa rồi lên lầu chuẩn bị sách vỡ để đến buổi học tiếp theo. Cô khóa trái cửa, áp tai vào cánh cửa muốn nghe ngóng âm thanh phát ra từ bên ngoài. Cô nghe tiếng thở đều đặn của mẹ mình phát ra từ chổ cầu thang, bà ấy vẫn chưa thôi canh chừng cô.
Trúc Chi lôi ra một cuốn sổ nhỏ được ghi chi chít chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352340/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.