Huyết Yêu đã rời đi năm phút, nhưng mọi người đứng đó vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn chưa dẹp bỏ vẻ mặt hoang mang. Không ai biết phải làm gì trong tình huống này, cũng như không biết phải nói gì khi biết tình hình trước mắt mà Huyết Yêu muốn.
Thanh Lâm và Nhất Uy trao đổi ảnh mắt cho nhau. Hiển nhiên, họ đang ngầm ra hiệu cho nhau cùng nhìn về phía Trúc Chi. Cô đang rất tức giận, họ có thể ngửi được sát khí từ người cô.
Vô Âm và Đổng Cô liếc mắt nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, họ quyết định mở miệng nói trước. Họ cúi đầu cảm ơn tất cả những người ngồi ở đây. Đổng Cô cầm lấy tay của Trúc Chi:
“Cảm ơn vì đã luôn đối xử tốt với chúng tôi. Ơn nghĩa của mọi người, cả chị và Thiếu Sơn không cách nào đền đáp được, cũng chẳng có cơ hội đền đáp. Chị và Thiếu Sơn sẽ tiếp tục bước tiếp, ít ra tụi này cũng sẽ có nhau mãi mãi.”
Trúc Chi gạt đi suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Cô ôm lấy Đổng Cô. Họ dù gì cũng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Cô cũng mong hai người họ được giải thoát, được cùng nhau bù đắp những mất mát trong thời gian qua.
Vô Âm đã trở lại hình dáng bình thường của một Thiếu Sơn như trước. Không còn bị lời nguyền trói buộc, Thiếu Sơn trông tuấn tú như cái lần Trúc Chi nhìn thấy trong ký ức của Đổng Cô.
Thiếu Sơn thấy Trúc Chi đã buông Đổng Cô ra, gã nhanh chóng nói với mọi người:
“Đừng trách đệ ấy. Đệ ấy cũng rất khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352334/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.