Mặt thằng nhóc vẫn còn nhăn nhó, tỏ vẻ đáng thương. Làm như việc không giết tên muốn hại nó đã khiến nó thương tâm đến độ không còn muốn ngó ngàng gì đến ai nữa.
Trúc Chi không thèm nhìn nó thêm nữa, cô cuối cùng cũng quyết định hỏi Vô Ảnh về thân thế của tên nhóc tì này:
“Hắn rút cuộc là ai? Em không biết hắn. Hắn không có trong cuốn sách kia.”
Vô Ảnh bực mình nhìn cái thằng nhóc đó rồi trả lời Trúc Chi:
“Thằng ấy ấy hả? Một tên ăn xác chết thối tha có cái tên xấu xí nhất trần đời: Lôi Trí.”
Lôi Trí lắc đầu không chịu thừa nhận mình có cái tên xấu xí như Vô Ảnh đang chế giễu. Nó chè môi hơi giận gã khi nói nó là tên ăn xác chết. Nó nào có ăn xác chết như gã nói. Nó chỉ làm cho quá trình phân hủy xác của con người trở nên nhanh hơn. Ủa làm vậy còn hơn bị mấy con bọ chét dưới đất ăn hết cơ thể chứ. Rõ ràng nó có ý tốt chứ bộ. Mà nó chưa hề làm chuyện ác nhé, nó chỉ ăn cái xác ra thành xương khô thôi.
Thanh Lâm suýt nữa nôn hết thức ăn ra ngoài, nhưng chợt nhớ cậu vẫn còn chưa ăn tối. Bụng ré lên vì đói mà vẫn có chút tức cười như muốn nôn. Làm gì có một sinh vật ghê rợn đi ăn xác chết như vậy.
Tuy nhiên Nhất Uy lại là người đưa ra thông tin về tên này:
“Kẻ ăn xác chết Lôi Trí là một kẻ ăn xác chết duy nhất còn sống sót trong đám những ăn xác chết. Kẻ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352295/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.