Ngọc Huyền không dám nhìn vào mắt của Thiên Thanh bởi ánh mắt nồng nàn của anh như đốt cháy lồng ngực cô, đốt cháy cả linh hồn cô. Cô cúi mặt nhìn mặt đất đầy cỏ, giọt sương đêm trượt nhẹ trên phím lá như lòng cô cũng đang trượt nhẹ mềm nhũng.
Thiên Thanh nói như hờn dỗi:
“Sao đến tận bây giờ em mới chịu gặp anh?”
“Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, lấy thân phận gì, xuất hiện ra làm sao mới không dọa anh sợ?”
“Anh rất muốn gặp em một lần, dù là linh hồn của em thôi anh vẫn muốn gặp. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Ngọc Huyền nhẹ lướt ngang qua người Thiên Thanh, cô ngoioff tựa đầu vào bia mộ của chính mình đưa mắt nhìn xa xăm, cô nói nhẹ bâng:
“Em cũng muốn chính mình hỏi anh một câu, em muốn chính tai mình nghe thấy… Anh…”, Ngọc Huyền ngập ngừng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Thiên Thanh thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, anh nhanh miệng nói trước:
“Anh cũng yêu em. Có lẽ câu nói này đã muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Trái tim anh không phải sắt đá, đương nhiên cũng cảm động trước tấm chân tình của em. Những việc em làm trong âm thầm không phải anh không biết, chỉ là anh vờ như không biết, vờ như trái tim này không loạn nhịp, để giờ đây anh tiếc nuối cả một đời. Tất cả cũng do anh sợ, sợ chúng ta còn quá nhỏ để nói chuyện đường dài, sợ cả em lẫn anh sẽ bị tình cảm chi phối mà không thể học hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352169/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.