Trúc Chi kéo dài từ “Trộm” một cách điệu nghệ, nhầm nhấn mạnh cho Vô Ảnh nghe rõ. Vô Ảnh lắc đầu như điên:
“Mượn một thời gian thôi. Nói ‘Trộm’ nghe nặng nề quá.”
Trúc Chi không thể tin được. Hắn dám bắt cô đi trộm đồ cổ trong viện bảo tàng. Làm sao cô vào đó trộm đồ rồi ra một cách bình an được. Trúc Chi nhất quyết:
“Không được. Tui không thể đi trộm đồ được. Chuyện đó là chuyện xấu. Với lại, bảo tàng nhiều bảo vệ và đông người như vậy, làm sao tui trộm đồ được chứ? Tui sẽ bị bắt vô tù mất.”
Vô Ảnh bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Cô em yêu quý ơi, cô em có cái đầu để làm gì? Suy nghĩ đi.”
“Sao anh không tự đi mà lấy?”
“Cái hộp đó được lưu giữ trong căn phòng chứa đầy bùa chú. Anh không vào được. Anh cũng từng nhập hồn đại vào một đứa để vào thử. Nhưng vừa bước được một chân vào cửa, hồn của anh bị đá văng ra bởi thế lực nào đó. Anh cho cô em năm ngày, nếu vẫn chưa mang hộp tới cho anh. Anh sẽ thịt thằng này trước.”
Trúc Chi đi đi lại lại trong phòng, mặt mày tái mét. Cô hỏi Vô Ảnh:
“Tui thắc mắc một chuyện: anh nhập hồn vào Minh từ khi nào?”
“Từ cái hôm thấy tụi bây trong bệnh viện. Có đôi lần rời đi làm chút chuyện. Là anh bảo ba của thằng này hẹn gặp tụi em đấy. Anh thông minh ghê không?”
“Vậy nảy giờ, là anh giả vờ làm Minh sao?”
“Không giả vờ thì tụi bây nghi ngờ thì sao? Anh đã phải hao tổn nguyên khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/352154/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.