Chương trước
Chương sau
Nguyên Sâm sững sờ nghe những lời nói đầy hối hận của Đan Hy. Gã ôm lấy ngực trái – nơi đang thắt lại vì đau đớn. Đan Hy hối hận vì đã gặp được gã sao? Nàng hối hận vì đã quen biết với gã ư? Vì một tên Huyết nào đó mà nàng nỡ lòng quên đi tất cả những kỷ niệm về gã ư? Gã là người đến trước, tên Huyết ấy chỉ là kẻ đến sau không phải ư?

Nguyên Sâm không muốn xem thêm ký ức nào nữa cả, giọng nói của nàng chỉ càng khiến gã thêm khốn đốn mà thôi. Gã ném chú Nhân sang một bên. Cơn đau nơi ngực của lão trái vẫn còn nhói lên từng cơn. Xem ra ra Đan Hy không muốn gặp lại gã, cả đời chỉ muốn chạy trốn khỏi gã. Ký ức cuối cùng của hai người chỉ khiến nàng sợ hãi và xa lánh gã.

Tình cảm mà Nguyên Sâm dành cho Đan Hy khiến nàng sợ hãi và trốn chạy. Nàng đã lựa chọn tên Huyết, ở bên cạnh hắn thay vì gã. Nàng đã lựa chọn như thế thì tình duyên của họ sẽ ra sao đây? Thì ra đây chính là thứ khiến sợi tơ hồng của họ trở thành nghiệt duyên. Bởi vì đây chỉ là tình cảm một phía từ gã mà thôi. Gã cảm thấy bị phản bội và cơn giận dữ đang dần dần chiếm lấy tâm trí của gã.

“Hừm.”

Nguyên Sâm biết chắc rằng đang ở cạnh gã đàn ông tên Huyết kia. Đáng tiếc trong ký ức của chú Nhân không có hình ảnh nào của hắn. Gã chỉ biết hắn tên Huyết, lại không rõ cả họ, sẽ rất khó trong việc lằn ra dấu vết của họ, nhất là khi họ không muốn bị tìm thấy.

Nguyên Sâm rất nhanh nhớ đến bức thư. Đan Hy hứa sẽ viết thư cho chú Nhân, vậy thì rất có thể chú giữ những lá thư đó. Chỉ cần ngửi mùi hương trên lá thư gã sẽ tìm thấy nàng thôi.

Nguyên Sâm lạnh lùng nhìn chú Nhân đang lom khom lọ ngọ bò dậy khỏi mặt đất. Gã đá vào ngực chú Nhân khiến chú ngã sõng soài, suýt chút nữa đầu của chú đã va chạm vào cục đá to bên cạnh.

Nguyên Sâm gằng từng chữ một:

“Những bức thư. Chú hãy đưa cho cháu.”

Chú Nhân lắc đầu nói:

“Chú không nhận được lá thư nào cả. Thật đấy.”

Hai từ “thật đấy” của chú chẳng giống thật chút nào cả. Có lẽ chú đã ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Nguyên Sâm, có lẽ chú vừa nhận ra điều mà gã làm chính là trộm lấy ký ức liên quan đến Đan Hy. Vì thế chú cố tình nói dối.

Dĩ nhiên chú Nhân phải nói dối rồi. Chú đã hứa với Đan Hy như thế mà. Nàng quyết tâm chạy trốn khỏi gã, không bao giờ muốn gặp lại gã cơ mà. Gã yêu nàng là sai sao? Mong muốn được ở bên cạnh nàng mãi cũng là sai sao? Vì sao nàng lại làm thế? Vì sao nàng lại đối xử với gã tàn nhẫn như thế. Gã vừa cảm thấy đau lại vừa cảm thấy căm hận.

Nguyên Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt sợ sệt của chú Nhân mà lóe lên tia sát khí. Gã muốn ai đó ném qua nỗi đau của gã, muốn ai đó bị trừng phạt. Người này tốt nhất là Đan Hy (người đã khiến gã trông như một tên ngu ngốc vì tình). Gã không tìm được nàng. Vì thế người trước mặt trở thành tấm bia mà gã trút giận. Gã quát vào mặt chú Nhân:

“Vậy thì đừng trách.”

Nguyên Sâm lạnh lùng, dùng một bàn tay hút lấy cơ thể ốm yếu của chú từ dưới đất, rồi bóp lấy cổ của chú Nhân. Cho đến khi cơ thể của chú trở nên kho quéo như cây khô gã mới buông ra. Linh hồn của chú cũng bị gã nuốt trọn vào cơ thể mình. Gã đã giết chú như thế.

Nguyên Sâm đến nhà của chú, rất nhanh đã tìm thấy hòm thư mà chú đã cất giữ dưới gầm giường. Gã lục tìm những tờ thư có hai chữ: Đan Hy, những lá thư còn lại gã liền vứt đi. Gã đọc từng dòng chữ mà nàng viết, chữ viết của nàng đẹp và đều. Đã lâu rồi gã mới lại nhìn thấy nét chữ như phượng múa của nàng. Bấy nhiêu đó thôi cũng khiến gã xao xuyến lạ thường. Gã đưa tờ thư lên miệng, hôn lấy hai chữ Đan Hy kia, rồi bắt đầu đọc thư.

Trong thư Đan Hy thường kể chuyện đời thường của nàng và tên Huyết. Hắn có vẻ là một kẻ bận rộn, không thường xuyên ở bên cạnh nàng, nhưng cũng không bỏ mặc nàng với cô đơn. Mỗi lần trở về nhà hắn đều tặng cho nàng một món quà, khi thì cây trâm cài tóc, khi thì cánh quạt màu bạc được thiết kế rất tinh xảo (chỉ nhìn chữ của nàng thì Nguyên Sâm không tưởng tượng chiếc quạt ấy có hình dáng ra làm sao),có khi hắn sẽ tặng nàng một quả đào.

“Huyết nói đào này rất tốt cho thai nhi.”

Hai chữ “thai nhi” lọt vào mắt Nguyên Sâm. Nàng đã mang thai với tên Huyết ấy. Nàng ấy hoàn toàn thuộc về hắn, là người của hắn. Gã xé nát lá thư và ném nó vào không khí. Đầu gã gần như muốn bốc hỏa. Cơn giận xâm chiếm toàn bộ giác quan của gã, gã thật sự muốn tìm và giết chết cả hai kẻ kia.

Tự Nguyệt Sâm thêu dệt ra thứ ảo tưởng đang giết chết lý trí của mình. Tâm lý gã méo mó và điên loạn. Gã cho rằng Huyết đã đoạt lấy người mà gã yêu thương, còn Đan Hy đã phản bội tình cảm mà gã dành cho nàng. Gã căm hận cả hai và gã quyết định tìm đến và giết chết họ, huống hồ lời nguyền của sợi nghiệt duyên vẫn còn đó, nếu không phải gã giết nàng thì nàng cũng sẽ tìm và giết chết gã thôi.

“Tình yêu quả nhiên là liều thuốc độc mà.” Nguyên Sâm thì thầm trọng miệng.

Nguyên Sâm có cách tìm ra nơi ở của Đan Hy, chỉ cần có được một thứ của nàng. Mà mùi hương của hoa sen (loài hoa mà nàng yêu thích) tỏa ra từ những bức thư kia chính là chìa khóa. Gã sẽ lần ra nàng nhờ mùi hương ấy cho dù mất nhiều thời gian đi nữa.

Bảy tháng sau đó, Nguyên Sâm cũng tìm được Đan Hy. Nàng được bảo vệ bởi kết giới vô cùng mạnh, gã đã bị đánh văng khi vừa mới chạm một tay vào nó. Nếu nàng không thoát ra khỏi kết giới thì gã hoàn toàn không có cơ hội chạm mặt.

Nguyên Sâm đã lai vãng xung quanh nơi này, canh chừng nàng bước ra ngoài, nhưng luôn thất bại. Mà kết giới bảo vệ ấy rất mạnh, gã không tin một kẻ tầm thường có thể tạo ra kết giới mạnh đến thế. Đây phải là thần tiên bậc cao mới có thể tạo ra nó.

Nguyên Sâm mơ hồ đoán tên Huyết là một thần tiên có thần lực vượt trội. Vậy là hắn đã xuống trần gian dạo chơi và gặp gỡ người phàm, lại còn khiến nàng mang thai, đứa con chứa dòng máu lai chắc chắn đã được sinh ra. Chuyện này mà lộ ra, tên Huyết kia sẽ gặp nạn. Ông trời quả nhiên có mắt. Sau khi gã giết Đan Hy, gã sẽ khiến tên Huyết thân bại danh liệt, khiến hắn chết cũng không nhắm mắt.

Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng Nguyên Sâm cũng gặp may. Có lẽ Đan Hy phải ra ngoài, đến phiên chợ và mua những thứ cần dùng. Gã thấy nàng bước ra khỏi kết giới. Ngay lập tức gã nhào ra và bắt lấy nàng.

Đan Hy vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sức mạnh của Nguyên Sâm. Gã ghì chặt nàng trong tay và ép nàng nhìn vào khuôn mặt mình. Gã thấy ánh mắt sợ hãi của nàng, không hiểu sao ánh mắt ấy của nàng khiến gã rạo rực, khiến gã vui đến phát điên.

Đây chính là những gì gã mong đợi: Đan Hy sợ hãi, run rẫy trong tay gã, như một con thú mắc bẫy đang nhìn gã thợ săn. Biểu cảm này quả nhiên thú vị hơn gã tưởng tượng nhiều. Nếu gã từ từ hành hạ nàng, không biết càng thú vị ra sao. Gã thì thầm vào tai nàng:

“Lâu rồi không gặp.”

“Sâm, chàng buông em ra trước đã.”

Nguyên Sâm đặt một nụ hôn lên tai nàng. Hành động đó khiến nàng cảm thấy chán ghét và nàng tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt. Nàng cố tình nhích ra xa khỏi gã, nhưng bị gã túm chặt. Gã lạnh lùng:

“Để nàng chạy trốn khỏi ta một lần nữa ư? Ta đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.”

Đan Hy bị Nguyên Sâm nắm tóc và kéo đi. Gã thấy nàng đang nhìn về phía kết giới – nơi đang phát ra tiếng khóc của một đứa bé, rồi nàng bắt đầu van nài gã:

“Con của em, Sâm, thả em ra một chút đi, thằng bé đang khát sữa. Em chỉ định ra ngoài mua vài thứ, thằng bé đang ở một mình. Em....”

“Nàng đã có con với tên đó?”

Dù biết câu trả lời là gì, nhưng khi thấy nàng gật đầu xác nhận, Nguyên Sâm trở nên tức giận hơn. Gã tát vào mặt nàng khiến nàng ngã xuống đất. Gã ngồi xuống, nắm lấy vai nàng và gào lên:

“Nàng đã phản bội ta, trốn chạy khỏi ta và giờ có con với tên đàn ông đó? Ta đã nói nàng chỉ có thể thuộc về ta rồi kia mà?”

Đan Hy ôm lấy mặt. Khuôn mặt xinh đẹp này từng được gã yêu thích, nhưng khuôn mặt vặn vẹo vì đau khổ của nàng càng khiến gã phấn khích hơn. Gã muốn làm đau nàng hơn thế nữa.

“Nàng nên cảm ơn tên Huyết ấy, kết giới mà hắn tạo ra khiến ta muốn phá bỏ cũng không được. Vì thế đứa con của nàng vẫn được an toàn. Chỉ có nàng sẽ đi theo ta thôi.”

“Nhưng thằng bé sẽ chết mất. Em không thể đi được, Sâm. Em xin chàng, nó còn bé lắm. Em đã từng nói em không phải là đồ vật, em không thuộc quyền sở hữu của chàng. Em phải làm sao chàng mới thả em ra?”

“Một là đi theo ta, hai là đứa bé đó sẽ chết. Bằng mọi giá ta có thể đi vào đó và giết chết nó.”

Đan Hy mở to mắt nhìn Nguyên Sâm như thể đang nhìn một tên quái vật gớm ghiếc. Có lẽ nàng vừa nhận ra người ngồi trước mặt không còn là chàng trai Nguyên Sâm mà nàng biết nữa, gã chỉ là một tên độc ác, tàn nhẫn mà ngay cả tính mạng của một đứa bé cũng không tha.

Đan Hy biết rằng chỉ cần nàng chạy vào kết giới, nàng cùng đứa trẻ sẽ được an toàn. Vì thế nàng cố gắng bò đến gần kết giới càng tốt. Nguyên Sâm thích thú nhìn nàng đăng quằn quại bò tới gần kết giới. Gã không vội ngăn nàng lại mà chỉ đứng đó nhìn. Với sức lực của một con người nàng chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Từ không khí, Nguyên Sâm rút ra cây phất trần. Gã bắt đầu quất mạnh cây phất trần vào lưng nàng. Tiếng chát nghe chói tai, ấy vậy mà vào tai của gã lại nghe như tiếng róc rách của dòng suối, êm ả vô cùng. Thì ra cảm giác hành hạ người khác lại tuyệt vời đến vậy.

Nguyên Sâm chẳng có cảm xúc đau thương hay dằn vặt gì khi nhìn người con gái mà gã yêu đang nằm thoi thóp dưới đất. Gã liên tiếp quất roi lên lưng nàng vì muốn nghe tiếng hét thất thanh của nàng.

Khi đang hả hê, vui mừng, Nguyên Sâm bị một viên đá xẹt ngang qua gò má, khiến gò má của gã bị rạch một đường bằng hai đốt ngón tay. Thì ra, Đan Hy đã nhặt một hòn đá và ném vào mặt gã. Vì bất ngờ với hành động của nàng mà gã không kịp né tránh.

Đan Hy có thể khiến gã bị thương. Bình thường vết thương luôn tự lành lại, nhưng gò má của gã vẫn còn đang rỉ máu. Quả nhiên, chỉ có nàng mới có thể gây cho gã những vết thương khó lành ngay được. Đây chính là lời nguyền mà sợi nghiệt duyên đã ám chỉ. Nếu nàng ấy còn sống, nhất định gã sẽ chết trong tay nàng.

“Chỉ còn một cách thôi.” Nguyên Sâm vừa nói vừa đưa tay lau vết máu trên mặt mình. Gã ném cây phất trần đi (Đan Hy thấy nó biến mất trong không trung, biến đi đâu thì nàng không biết được),từ từ gã tiến tới cạnh nàng.

Nguyên Sâm lạnh lùng nhìn vào tấm lưng đầy vết thương và máu của Đan Hy, lắng nghe tiếng khóc của đứa bé, đứa bé nhỏ kia sẽ không biết mẹ nó sẽ chết ngay lúc này. Gã nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của người mà gã yêu lần nữa. Sau cùng gã ném vào người nàng ngọn lửa địa ngục mà lão đã trộm ở đâu đó.

Ngọn lửa bốc cháy và từ từ thiêu đốt Đan Hy. Nàng đau đớn, quằn quại, nhưng không thể thoát khỏi ngọn lửa. Trong con ngươi của nàng xuất hiện tia hận thù và nàng nhìn trực diện vào mắt gã. Nàng đã thôi dãy dụa, đã thôi hy vọng được sống tiếp, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau của lửa mà không hé ra bất cứ tiếng hét nào.

Nguyên Sâm thoáng sửng sốt, cứ như đôi mắt của nàng có thể bắn ra hàng ngàn mũi tên vào tim gã vậy. Bộ dạng ngoan cường của nàng khiến gã nhớ lại tính cách của nàng. Nàng là người như thế, là người không sợ hãi bất cứ thứ gì, đã sống một mình mà không cần ai chăm sóc, nàng luôn tự mình làm tốt tất cả. Nàng còn không e ngại đe dọa của gã mà chọn cách thoát khỏi gã. Nàng dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Sai lầm của nàng là không lựa chọn ở cạnh gã mà thôi.

“Sâm, ta thề dù có thành ma, linh hồn đầy oán hận của ta cũng ám ngươi đến chết. Đây là lời nguyền ta dành cho ngươi. Cái chết của ngươi nhất định phải nằm trong tay của ta mà không phải là ai khác. Giữ tính mạng cho đến khi chúng ta gặp lại nhau. Đến khi đó ta sẽ cho ngươi ném đủ tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta.”

Đan Hy căm phẫn nhìn Nguyên Sâm mà không phát ra âm thanh nào cả, chỉ đứng đó chịu đựng đến khi nàng bị thiêu rụi thành tro bụi. Nàng đã bị Nguyên Sâm giết như thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.