Thục Nghi hừ lạnh, không thèm liếc Vô Ảnh thêm một giây nào nữa, bởi vì ả đang bận đỡ lấy từng đòn tấn công của Hoàng Anh. Cả hai đánh ngang sức ngang tài, Hoàng Anh chỉ nhỉnh hơn nhờ con mắt thứ ba mà thôi. Nếu nàng ta không chịu sử dụng nó thì ả không cần lo mình sẽ thua.
Thục Nghi lẫn Hoàng Anh cùng quất một roi vào không khí khiến ám khí từ hai vũ khí va vào nhau, tạo ra một luồng điện mạnh đến mức hất văng cả hai sang hai bên.
Thục Nghi bị văng ra xa, lưng của ả đập vào thành tường khiến căn nhà xập xê đổ sụp xuống đất. Hoàng Anh may mắn hơn một chút, nàng được Vô Ảnh chụp được và ôm vào lòng. Cả hai say đắm nhìn nhau, Vô Ảnh còn nở một nụ cười đầy cưng chiều.
Vô Ảnh nói với Hoàng Anh:
“Em còn đủ sức không đấy?”
Hoàng Anh gật đầu tỏ ý vẫn còn đủ sức. Vô Ảnh vừa dìu nàng ta đứng an toàn dưới đất, rồi lại vội vàng bay về chổ cũ, tiếp tục theo dõi trận chiến của hai người kia.
Thục Nghi bị thương không hề nhẹ. Ả ho khan vài tiếng, dùng cả hai bàn tay xoa xoa trên ngực mình, rõ ràng chiêu vừa nảy đánh gục ả. Ả thở phì phò, coi bộ rất mệt. Nếu ả còn đánh tiếp chắc chắn sẽ thua Hoàng Anh ngay.
Thục Nghi không thể chết ngay lúc này, càng không thể chết trong tay Hoàng Anh. Ả vẫn còn chuyện phải làm, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Ả từng bước đến bên cạnh Hoàng Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/3137181/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.