Ngư Lâm chịu đựng đau đớn ra hiệu cho Lôi Trí và Minh Nhựt đưa mình vào trong phòng bảo vệ, nhưng hai tên nhóc này không hiểu. Họ lại còn rù rì như thể bác sẽ chết đến nơi. Ông bắt đầu nổi quạo và giật mạnh mớ tóc trên đầu Lôi Trí khiến nó la oai oái vì đau.
Lôi Trí bất bình thay chính nó. Nó đâu phải là người đã hạ độc cho bác ấy đâu chớ, nó đâu phải kẻ địch như Ngọc Điền đâu chứ, bộ ông ấy trúng độc nên đầu óc lú lẫn nhầm tưởng nó là Ngọc Điền mà muốn đoạt mạng nó hay sao.
Lôi Trí ũ rũ giải thích:
“Đâu phải em hạ độc đại ca đâu mà đại ca hành xác em dữ vậy?”
Nếu không phải không thể dùng thần lực thì Ngư Lâm đã khiến Lôi Trí biết thế nào là tức giận rồi. Đau đớn vì bị trúng độc, lại không thể dùng lực di chuyển, chỉ sợ độc tố lan ra nhanh quá, đến lúc gặp Huyết Yêu lại không kịp mà chết đi, lại gặp cái đám ăn hại không hề tinh ý một chút nào. Tụi nó cứ mặc cho ông trúng độc và nằm ngoài mưa như thế này ư? Cơn mưa rào do chính tay ông tạo ra, cũng đâu cách nào thu lại khi ông không thể dùng thần lực. Thật tức giận mà.
Rút cuộc Ngư Lâm nằm im, bất lực nhìn trời, cứ mặc từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt già nua trong hình hài bác bảo vệ của mình. Ông ấm ức thì được cái gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của thằng Lôi Trí mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/3137171/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.