Vô Ảnh không cự tuyệt nụ hôn của Hoàng Anh. Anh còn siết chặt eo của ả trong vòng tay của mình, hé môi, đón nhận hai cánh môi yêu kiều của ả. Cả hai quẩn lấy nhau chặt đến nổi khiến Cố Nhi nhìn đến đỏ mặt. Hai người vẫn còn hôn nhau say đắm bên kia. Dù Cố Nhi đã số không tập trung vào hai người họ thì cái nụ hôn kia vẫn không tài nào dứt khỏi não bộ của ả.
Chẳng biết mất bao lâu thời gian, có lẽ hơn năm phút, Vô Ảnh mới buông Hoàng Anh ra (Nguyệt Trinh và Cố Nhi cố nhìn lên trần nhà, giả vờ không nhìn thấy hai người kia, dù vậy đôi tai vẫn hướng về phía họ nghe ngóng). Hoàng Anh cười tít mắt, trong mắt của ả ngoài hạnh phúc ra cũng chỉ thấy toàn hạnh phúc. Đã rất lâu rồi trái tim của ả mới lại hân hoan, như thể có một dòng suối ấm áp chảy qua từng tế bào trong cơ thể.
Vô Ảnh dùng ngón trỏ xoa đôi môi của Hoàng Anh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, dĩ nhiên đang muốn thể hiện chuyện anh hôn ả không phải là chuyện bồng bột, mà là anh muốn như thế. Anh cũng lo lắng cho ả như chính ả đã lo lắng cho mình.
Vô Ảnh không tài nào hiểu được mình nữa, nhưng anh chắc chắn trái tim của anh muốn cái gì. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Anh, tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy đều khiến anh bận tâm. Có lẽ ngay cả anh cũng không biết hình ảnh của cô ấy đã chiếm lấy tâm trí của mình.
Vô Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-kiem-cua-quy/3137154/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.