Nhìn thoáng qua vết tích nước mắt nước mũi trông thấy mà giật mình treo trên triều phục trang nghiêm, Hạ Xuân Diệu chép khóe miệng xin lỗi, giương mắt nhìn Thập Tứ vừa chửi mắng nàng lôi thôi, vừa không buông tay ấn đầu mình ra, lo lắng muốn hỏi một chút, cha hắn có vì nước mắt nước mũi trên người hắn, liền cho rằng hắn bị ai đó khi dễ, nửa đêm trốn trong chăn khóc, sau đó nổi trận lôi đình, đem gia hỏa chọc nhi tử nhà hắn khóc đẩy ra ngoài xử lý tại chỗ hay không. . .
Mặc dù nàng không có chọc cho hắn khóc, ngược lại là, dường như là hắn giày vò nàng cho đến khóc, nhưng mà. . . Hoàng đế mà, không cần giảng đạo lý, mà lại, nàng hiện tại hảo chết không chết* lại đứng trên địa bàn của hắn, đứng tại địa bàn của hắn, khi dễ nhi tử nhà hắn, vậy nàng quả thực không phải là đem hai chữ " muốn chết" treo trên đỉnh đầu làm trang trí sao?
(hảo chết không chết: Khẩu ngữ dùng để chỉ người không tự chủ, sống nhàn hạ, buông thả, khiến người nhìn rất chán nản, nản lòng. Thông thường được sử dụng để mô tả những người phàn nàn và trút giận lên người được mô tả.)
Ngẫm lại, vì đầu mình bị hắn đặt ôm trong lòng, nàng vẫn là phải bảo trì thanh tỉnh, không thể ở trên địa bàn của người ta gây chuyện thị phi, giơ tay lên, đang muốn đẩy lồng ngực kia ra, nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được, ngay cả nàng cũng muốn khinh bỉ chính mình, nước mắt nước mũi của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khong-van-ly/1111603/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.