Cả phòng yên tĩnh đến quỷ dị, để Hạ Xuân Diệu cúi đầu cẩn thận khống chế lấy hô hấp của mình, chân quỳ trên mặt đất, lạnh buốt từ lòng bàn chân chui lên cột sống, đầu có chút dời đi, nhìn thoáng qua hơn mười cung nữ, thái giám quỳ gối trong sân, tất cả đều là cúi đầu, không nhúc nhích, trong chính sảnh chỉ truyền đến vài tiếng nắp chén chạm vào vành chén vang lên thanh thúy . . .
Hạ Xuân Diệu rụt cổ một cái, chỉ cảm thấy một thân ảnh giẫm lên giày đế hoa ung dung vượt qua ngưỡng cửa chính sảnh ra ngoài, cúi người xuống, tiếp tục loay hoay hoa cỏ, tầm mắt của nàng rơi vào đôi tay còn dính chút bột mì, lại không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của gương mặt ưu nhã kia, thanh âm nắp trà chạm vào vành chén đứt quãng, cũng không có người đáp lại, chỉ có đôi tay thoăn thoắt trong bụi hoa kia, phát ra một chút thanh âm nhỏ vụn phối hợp với không gian yên tĩnh đó. . .
Nàng khẽ nâng đầu lên một chút, lần đầu tiên nhìn thân ảnh ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh, mặc trên người minh hoàng long bào, ánh nến chập chờn, mắt của nàng khi trời vừa tối liền chớp nhoáng nghiêm trọng trở ngại nàng thưởng thức dung nhan Chân Long Thiên Tử, chỉ thấy thân ảnh kia tay trái bưng chén trà, tay phải vuốt vuốt nắp trà, một chút cũng không có ý muốn lên tiếng. . .
Mà thân ảnh ngồi xổm ở trong bụi hoa cắt tỉa hoa cỏ kia, cây kéo trong tay cũng mảy may nghiêm túc, cắt xén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khong-van-ly/1111602/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.