Hôn môi trong tư tưởng của nàng là biểu hiện của việc xác định tình cảm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy, nếu Lâm Thanh Khải hôn nàng, nhất định là hắn có thích nàng. Nhưng nếu không có mà lại làm việc này nhiều lần như vậy, chỉ có thể là do xuất phát từ nhu cầu của thân thể.
Nàng nghĩ tới mà tâm có chút trống trải.
Hai người đi ra khỏi cánh rừng, trong tay Lâm Thanh Khải chỉ còn một chai Nông Phu Sơn Tuyền. Hắn vặn nắp chai rồi đưa cho Tưởng Linh.
Tưởng Linh uống xong, hắn thật thong dong lấy lại, ngửa cổ uống hai hớp đầy. Động tác lưu loát đến mức Tưởng Linh không kịp phản ứng lại.
"Làm sao vậy?" Lâm Thanh Khải nhìn nàng.
Tưởng Linh vội vàng chuyển mắt: "Không có gì."
"Còn khát hả?"
"Hết khát rồi." Tưởng Linh lắc đầu.
Lâm Thanh Khải nhìn nàng, nhướng mày cười: "Chảy nhiều nước như vậy, đã bù lại đủ rồi sao?"
Bọn họ đã đi đến khu dạy học. Giờ tự học buổi trưa đã kết thúc, một vài học sinh không nhớ đóng cửa nhà vệ sinh và nơi rót nước sôi, cửa mở toang thông thẳng qua hành lang bên cạnh.
Tại chỗ này, hắn lại nói ra vậy, Tưởng Linh có loại cảm giác bị lột đến trần trụi. Cổ nàng phiếm hồng, cúi đầu không đáp lời.
Phản ứng này của nàng tựa hồ làm Lâm Thanh Khải rất sung sướng.
Chạm vào một cái liền tao, không chạm vào lại xấu hổ.
Tay trái hắn đút trong túi quần, hơi cúi thấp đầu, lại gần bên tai nàng hỏi: "Có phải quần lót đã có thể vắt ra nước rồi đúng không hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-khai/24980/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.