Lục Hải Phong vò nát tờ giấy, hàm răng nghiến chặt cùng đôi mắt đã tràn ngập những sợi chỉ máu. Ông chậm rãi đặt cơ thể của vợ xuống, sau đó cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Chưa kịp định thần, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa dứt cũng là lúc chiếc điện thoại vốn nằm yên vị trong lòng bàn tay bỗng chốc rơi mạnh xuống đất. Lục Hải Phong hớt hải chạy đi tìm cô con gái bé nhỏ khi hay tin người của Hàn Thập đến tận trường bắt cóc cô. 
- "Nhược Vân, đợi cha. Con nhất định không được xảy ra chuyện gì. Bọn người Hàn Thập đã giết chết mẹ của con, chúng ta nhất định phải trả thù." 
Bàn tay nhuộm đầy máu của Lục Hải Phong điều khiển vô lăng mà lái xe theo hướng của đám người Hàn Thập nhờ một người dân sống gần đó cho hay. 
Khi Lục Hải Phong vừa đến thì đã nhìn thấy dáng người cao ráo đang đứng đợi ở phía trước. Khóe môi Hàn Thập khẽ nhếch nhẹ mà nhướng mày nhìn thẳng người đối diện, cười tự đắc nói: 
- "Lục Hải Phong, số tiền mà mày đem đến thật ra không phải là mục đích thực sự của tao. Tao đã nhiều lần cảnh cáo việc mày tự ý rời bỏ tổ chức sẽ nhận lấy kết cục ra sao. Kể cả vợ con mày cũng vậy." 
Dứt lời, Hàn Thập chỉa họng súng hướng về phía Nhược Vân đang bị trói chặt ở một góc khiến Lục Hải Phong sắc mặt tái xanh mà gấp gáp lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-trang-le/2933105/chuong-22.html