Ngay khi Nhược Vân định thu tay về liền cảm nhận bàn tay to lớn của người bên cạnh giữ lại. Hàn Bắc Tiệp đôi mắt nhắm nghiền, nửa tỉnh nửa mê mà lẩm bẩm, trong giọng nói có chút nức nở:
- "Nhược Vân, em nói cho anh biết anh nên làm gì. Đoạn đường phía trước gập ghềnh quá. Anh không có đủ can đảm để bước tiếp. Anh rất sợ, thực sự rất sợ Nhược Vân à."
Cả người anh bất giác run nhẹ. Liền lập tức, Nhược Vân cẩn thận đỡ lấy đầu Hàn Bắc Tiệp nằm tựa lên đùi mình, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của anh, ánh mắt hiện rõ sự đồng cảm mà nhỏ giọng nói:
- "Bắc Tiệp, có phải anh đang che đậy điều gì đó mà không nói cho em biết đúng không? Chẳng lẽ anh không tin tưởng em có thể cùng anh chia sẻ những vướng bận trong lòng sao?"
Đôi tay nhỏ nhắn, thon dài của Nhược Vân khẽ chạm nhẹ lên gương mặt góc cạnh của người đang nằm. Một giọt nước mắt của cô vô thức rơi xuống ngay trên cánh môi Hàn Bắc Tiệp. Trong cơn sốt, anh vẫn cảm nhận được mùi vị mặn chát ấy.
Bản thân Nhược Vân có chút bất ngờ trước những suy nghĩ và hành động ngay lúc này của cô. Dường như cô đã cảm nhận bản thân đang dần thay đổi. Không còn là cô bé ngây thơ, vô tư như mọi khi. Mà giờ đây, có lẽ cô đang dần quay trở về đúng với con người thật của mình. Là một người đã trưởng thành, có đầy đủ cảm xúc, tình cảm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-trang-le/2933101/chuong-24.html