Khi Trầm tam thiếu gia tỉnh lại còn nghĩ nghĩ chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sống lưng và gáy rất đau, sửng sửng sốt sốt rồi mới chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, sau đó trực tiếp nổi cơn tam bành.
Người gọi là Nhan Cảnh kia vậy mà dám một chưởng đập hắn ngay lúc hắn cầm tay y, quả thực không muốn sống, cũng không nhìn xem nơi này là của ai, cư nhiên không biết xấu hổ! Xem mình trở lại còn không mang theo người dẹp bằng thanh lâu?!
Về phần người này……
Có thể mang về từ từ điều giáo.
Nghĩ đến đây, tâm tình Trầm tam thiếu gia nhất thời tốt hơn rất nhiều, “Người đâu……”
Đang muốn gọi người thì lúc này mới phát hiện phía trước mặt mình là một mảnh tối đen, giật giật thân thể, phát hiện tay chân đều bị trói cứng ngắc, cả người bị cột trên ghế, trước mắt có chút ánh sáng có thể để hắn mơ mơ hồ hồ nhìn được họa tiết trên khăn, hẳn là bị người bịt mắt.
“Ai, ai vậy? Mau thả ta! Ta là Trầm gia Tam công tử, không muốn đắc tội Trầm gia thì nhanh thả ta ra, không thì ta để các ngươi ở nơi này không có đồ tốt để ăn!” Trầm tam thiếu gia giãy dụa quát, dùng sức vùng vẫy, chân ghế đập bang bang trên mặt đất.
Tần Xán và Phó Vãn Đăng đi đến trước mặt Trầm tam thiếu gia, Trầm tam nghe được tiếng bước chân thì đình chỉ giãy dụa, nghe theo tiếng âm thanh mà hơi hơi nghiêng đầu.
Tần Xán mở miệng nói: “Chúng ta tìm Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-hoa-tran/904361/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.