Độc Giao vươn chiếc đầu lớn của mình hướng thiên khung chờ đợi đợt thiên kiếp cuối cùng, đây là đợt nguy hiểm nhất không phải bởi uy lực cường đại mà vì đó là khảo nghiệm tâm trí nghị lực của người tu luyện.
Tâm Ma kiếp đưa người độ kiếp vào vô vàn ảo cảnh, từng nghịch cảnh đau thương khiến người khác trầm luân trong nó, nếu không thể thoát ra thì chính là chết tâm thần hình câu diệt.
" Uỳnh"
Lôi kiếp mang hắc ám bào chùm lấy cơ thể Độc Giao, thân thể nàng run rẩy chìm trong hắc ám, ý thức nàng trở nên mơ hồ thân thể nằm lặng im trong hắc ám.
Ngọc Giao mơ màng tỉnh giấc, vẫn thấy mình nằm trên đài cao khủng cảnh Đầm Sương Bạc quen thuộc, nhưng lúc này nàng chỉ là một đầu Giao nhỏ.
- Ngọc Giao... Con tỉnh rồi !!
Cảm nhận được bàn tay mềm mại đặt lên đầu mình, thanh âm quen thuộc khiến khoé mắt nàng ướt nhoè...
- Mẫu Thân... Tiểu Giao nhớ người...
- Ngốc tử, mới xa mấy ngày mà đã mít ướt rồi !! Lúc ra đi hùng hổ lắm cơ mà ??
- Ngốc tử này... Ta đã nói con đừng bao giờ tiến vào thành trì của nhân loại mà không nghe haizzz....
Ngọc Miên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lớn của nhị nữ đầy yêu thương với ánh mắt quan thiết, nhìn đôi mắt ướt nhoè của nó khiến nàng đau lòng..
- Mẫu thân, đây là...
Ngọc Giao lẩm bẩm dường như nhận ra cảnh tượng quen thuộc này trong trí nhớ, đây chính là hai mươi năm trước, lần cuối cùng mà nàng gặp mẫu thân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1646061/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.