Chương trước
Chương sau
Khu trại đội hái thuốc Dược Các mới sáng sớm ra một phen náo động, khiến một mảng sâm lâm xôn xao, tiếng yêu thú rục rịch chay trốn, tiếng người í ới to nhỏ tìm kiếm.
Sự náo động này xuất phát từ khi đội ngũ thay ca của hộ vệ bởi họ không thấy đội trưởng và mọi người khác đâu cả, vốn nghĩ mấy người đi đâu đó nhưng nó trở nên đỉnh điểm khi mờ sáng người ta phát hiện ra hai thúc điệt Y Tiên cũng không thấy bóng dáng.
Hai người là người dẫn đội và cũng có vị trí trọng yếu trong Dược các nên khiến mọi người lo lắng không thôi. Thời gian dần trôi qua phạm vi tìm kiếm được mở rộng hơn nhưng càng kỳ lạ là không hề thấy một dấu vết để lại, khi người dần muốn buông bỏ thì thanh âm vui vẻ cất lên:
- tiểu thư, Phương lão... Hai người đây rồi!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm tiến lại vây quanh lấy mà hỏi han to nhỏ.
- tiểu thư, tiểu nhân ngỡ hai người sảy ra chuyện gì, may quá!
- tiểu thư đi đã đi đây vậy???
Y Tiên nhìn mọi người lo lắng có chút ấm lòng gật đầu:
- bữa trước phát hiện đóa Huyết Quỳnh thảo, nhưng phát hiện có yêu thú bảo hộ nên ta mời Phương thúc theo trợ giúp, yêu thú quả cường đại khiến Phương thúc bị chút nội thương trong người nên trở về có chút chậm trễ khiến mọi người lo lắng là lỗi của ta.
Y Tiên rồi tay xuất ra một đóa quỳnh màu huyết hồng quỷ dị.
Mọi người nhìn đóa hoa trong tay nàng gật đầu, loại hoa này thường nở về đêm cũng là lúc hương thơm bộc phát, hái lúc đó là trạng thái linh lực của nó sung túc nhất.
- phù không sao là tốt rồi! Hại chúng ta lo lắng mất nửa ngày trời ah.
- Tiểu thư lần sau nếu có chuyện như vậy nên cáo tri đội hộ vệ chúng tôi, chẳng may tiểu thư có bề gì, chúng ta khó mà báo lại gia tộc.
Phó đội trưởng Cao Quyền góp lời, nhiệm vụ của đội là bảo vệ mọi người. Đặc biệt là Y Tiên, nếu thất trách thì hắn mang tội lớn.
Y Tiên gật đầu:
- ân... Do dược thảo trên vách cao và ta cũng cần người có lực lượng vừa am hiểu thảo dược, có chút sơ xót Cao huynh bỏ quá.
Cao Quyền cung tay nói:
- tiểu thư khách khí rồi! Cao mỗ chỉ làm bổn phận của mình thôi!
- Tiểu Cao nói đúng, lần này chúng ta chút sai xót, vốn định báo lại với đội hộ vệ nhưng lúc rời đi lại không thấy người đâu, hằng nghĩ sẽ về sớm nên cũng ngại đánh thức ngươi. Thành ra làm mọi chuyện náo động tới mức này.
Phương Lão vỗ vai Cao Quyền, thừa nhận lỗi về mình.
- Phương thúc lúc người và tiểu thư rời đi đã không thấy Lâm Hải với mấy huynh đệ khác rồi sao??
Phương lão gật đầu kể lại:
- đúng vậy, ta tưởng họ đi tuần xung quanh nên có đợi đôi chút, về sau sợ lỡ việc của Y Tiên nên mới vội mà đi.
- hừ...vậy tốt cuộc mấy người này đi đâu?? Bỏ đội ngũ như vậy??
Khẽ hừ lạnh, Cao Quyền hơi tức giận, người mang trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của người khác mà nửa đêm nửa hôm biến mất, may không có chuyện gì sảy ra nếu không thì cả đội bị khiển trách nặng nề.
- có chuyện gì thế??
Y Tiên nghi hoặc nhìn Cao Quyền hỏi.
- Tiểu Thư đêm qua ta và mấy huynh đệ thức dậy để thay ca nhưng chẳng thấy Lâm Hải cùng đội của hắn đâu cả, đến giờ này cũng chưa thấy bóng dáng ai.
Cao Quyền thành thật đáp lời, vẻ mặt có chút áy náy.
- hừ... Mấy tên này đáng chết mà! Khục khục..
Phương lão ho khan, giờ nhắc tới Lâm Hải vẫn khiến hắn cảm thấy tức giận.
- Phương lão bớt giận, trách tổn hại thân thể. Tiểu thư người mau đưa Phương lão trở về trại, ta đưa người đi tìm kiếm thêm chút nữa.
Cao Quyền vội vã chắp tay nói, nhìn lão tức giận vậy khiến hắn cảm thấy như chính mình phạm lỗi vậy.
Y Tiên dìu Phương lão trở về, không quên dặn dò:
- huynh tìm kiếm một chút, nếu vẫn không thấy đâu thì đầu chiều chúng ta cũng nên trở về theo kế hoạch, trong Các nhiều sự vụ không tiện chậm trễ.
- ta biết thưa tiểu thư.
Cao Quyền đáp lời, rồi phân phó một phần người trở lại bảo vệ còn một phần tiếp tục tìm kiếm đó đây.
Cuộc tìm kiếm mất cả buổi sáng nhưng đi vào bế tắc, không thể tìm được dấu tích gì cũng không thấy một ai trở lại. Cao Quyền liền cắt đứt việc này đoàn đội đông người những ở mãi trong sâm lâm không quá an toàn, đâu thể vì mấy người thất trách này mà đặt người khác vào nguy hiểm được.
Sau khi trở về báo cáo lại tình hình, hắn liền hộ tống Y Tiên và đoàn hái thuốc trở về theo đúng lịch trình định sẵn từ trước.
Vùng sâm lâm rộng lớn này được gọi là tam giác Tru Thanh Nhiên là nơi tiếp giáp của ba thành trì nhưng để trở về cũng khiến họ mất gần mười ngày nửa tháng.
Thanh Khâu thành là một đại thành, tấp nập vì nơi này vừa có núi có sông lại có thêm cửa biển nên thương hội tấp nập qua lại giao thương với đủ loại người và màu da.
" mọi người xếp hàng gọn gàng đừng chen lấn, phí vào thành mười hạ phẩm linh thạch"
" người trong thành nhớ xuất trình lệnh bài thân phận, người mới tới mời đang ký tạm trú"
Lính gác canh giữ cổng thành vừa kiểm tra người ra vào vừa nói lớn nhắc nhở mọi người làm theo đúng luật lệ.
- Khánh huynh đệ..
- Cao huynh... Mọi người đã trở về,
- Y Tiên tiểu thư mạnh giỏi, không biết lần này có thu hoạch gì không??
Khánh Thuật nghe tiếng gọi nhìn lại, nhận ra là đoàn hái thuốc của Dược Các thì vui vẻ tiến lại hỏi han.
Y Tiên khẽ gật đầu đáp:
- Khánh tướng quân cát ngôn rồi! Thu hoạch lần này không tệ, nếu có dịp mời tướng quân tới tệ xá, chúng ta nhất định giảm giá ưu đãi.
- hắc hắc... Tướng quân gì đâu?? Quan giữ thành nhỏ bé ấy mà! Có lời này của tiểu thư thì ta nhất định tới. Nào mời tiểu thư vào... Mời Phương lão..
Khánh Thuật cười nói khách khí, ra dấu mời vào mà không cần tra xét thân phận gì, chỉ cần cờ hiệu là đủ để mọi người ở thành Thanh Khâu này ít nhiều ai cũng biết.
- cảm tạ tướng quân..
- Khanh huynh có dịp làm đôi chút hàn huyên sau..
- nhất định nhất đinh... Mọi người đi cần thận.
Khánh Thuật gật gù nói, đưa tiễn đoàn người một đoạn đường rồi mới trở lại với công việc của mình.
Đường xá lớn hơn Lam Nhiên rất nhiều nhưng do số người đông đảo nên trở nên nhộn nhịp hơn, Thi thoảng đoàn người Y Tiên lại nhận được những lời chào đón của mọi người một cách thân thiện.
Dược Các, Dược gia là một dãy nhà lớn được bao quanh bới lớp tường cao dày trên một khoảng đất rộng, nơi cổng vào bốn gã thị vị đứng nghiêm trang dưới bức hoành phi lớn " Dược gia trang"
- tiểu thư đã về, Phương lão hảo...
-....
- ân..
Y Tiên khẽ gật đầu đáp lại lời chào hỏi của thị vệ, mà dìu Phương lão bước vào hướng mấy người khác phân phó:
- mọi người đưa những gì thu thập được tới dược phòng rồi nghỉ ngơi đi, còn Cao huynh việc của mấy người Lâm Hải huynh cũng báo cáo lại với trưởng lão hộ vệ là được.
- vâng, tiểu thư..
Mọi người đáp lời rồi ai nẫy rời đi làm việc của mình.
Y Tiên dìu Phương lão bước qua khoảng sân rộng tiến vào đại sảnh trung tâm.
- Y Tiên, lão đệ hai người đã trở lại.
Thanh âm từ đại sảnh vọng ra một lúc sau một nam một nữ trung niên bước ra chào đón.
- phụ thân, mẫu thân..
- đại ca, đại tẩu..
Hai người Y Tiên cất lời chào.
- Phương đệ, sắc mặt đệ không được tốt trên đường có chuyện gì sao??
- đại ca... Một lời khó nói hết, ta vớt được cái mạng này cũng có chút khổ sở ah.
- mẫu thân... Hu hu hu...
Phương lão cười khổ nói, Y Tiên thì nhào vào lòng mẫu thân mà thút thít to nhỏ.
Phu phụ trung niên nhìn nhau nghi hoặc nhưng vỗ về:
- trở lại là tốt rồi! Nhanh vào trong hãy nói.
Bốn người bước vào đại sảnh nghị sự, trải qua Phương lão tường thuật lại về những chuyện đã qua, trong phòng không khí có chút sát khí phảng phất.
" rầm"
- hỗn đản... Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, khốn khiếp... Muốn nhúng tràm Dược gia, lại dám có ý đồ với nhi nữ Dương Hằng ta?? Hừ...
Dương Hằng đương nhiệm gia chủ Dược gia đồng Các chủ Dược Các tức giận vỗ bàn khiến nó hoá thành bụi phấn.
- phu quân bớt giận, chuyện đã qua. May sao Y Tiên và thúc ấy không sao rồi!
Dương phu nhân uyển chuyển khuyên giải, trong lòng nàng lúc này cũng có phần tức tối khi nhìn nhi nữ lệ ướt hoen mi.
- khục khục... Chuyện gì thế??
Phía ngoài cửa một bạch phát lão bà
đằng không hạ xuống, quải trượng chống đất bước vào cất tiếng hỏi.
- mẫu thân... Có người muốn khi nhục con gái ta ah.
- nãi nãi...
" uỳnh"
- mẹ nó.... Thằng hỗn đản nào???
Quải trượng chống mạnh xuống nền gạch khiến xuất hiện những vết nứt chằng chịt, khí tức trên cơ thể tưởng chừng như hom hem ấy, tràn ra như hoả diệm sơn hừng hực, khiến không khí xung quanh như muốn bị đốt cháy.
Cao tầng Dược gia từ khắp nơi, phóng người tụ tới phòng nghị sự, lòng hoang mang không biết ai khiến lão thái thái nổi xung như muốn thổi bay đi tất cả.
- ách... Mẫu thân
- mẫu thân...
- nãi nãi ah..
- A di...
- tỷ tỷ bình tĩnh lại ah,
- đệ muội đừng nóng...
- khục khục... Con dâu đừng dọa ta..
Từng người tiến vào người câu lại người tiếp câu để giúp hạ hoả của hoả sơn Dược gia này.
- khục khục... Có chuyện gì nói lại ta nghe..
Phương lão vuốt mồ hôi trên trán cúi người nói:
- Gia Gia, các vị thẩm thẩm huynh đệ tỷ muội chuyện là thế này...
Phương lão thuật lại từ đầu chí cuối ngọn ngành mọi chuyện trước sự chăm chú của mọi người.
Cả đại sảnh khí tức như bão lớn nổi lên, như muốn thổi tung nóc mà ra.
" rầm" " rầm"...
- hỗn đản...
- đại hỗn đản...
- đậu xanh..
- muốn chết...
- tiểu màn thầu đâu?? Nó quản người kiểu gì thế??
- ách... Gia Gia là ta thất trách...
Một lão béo tròn mập mạp lò dò bước ra ngập ngừng nói.
Y Tiên cất lời:
- Thái Gia Gia.. Chuyện này cũng không thể trách Màn Thầu thúc thúc được, dù sao Tiên Tiên đã không sao chỉ là lòng hơi ức chế mà thôi!
- Gia Gia.. Tiên Tiên nói phải, người làm nên tội cũng đã bị sử phạt, Uyển Nhi thấy rằng lúc này chúng ta nền bàn bạc chuyện giao dịch kia thì hơn.
Thượng Uyển tiếp lời nhi nữ mà khuyên nhủ mọi người về chuyện cần sử lý lúc này.
- Uyển nhi nói đúng, Phương con nói là họ đã rõ ràng phương thức mở dược nằm trên người Tiên Tiên?? Muốn giao dịch với chúng ta? Muốn chúng ta chia số đan dược luyện chế ra cho họ?? Nếu không Sẽ tiết lộ địa điểm ra ngoài??
- vâng, mẫu thân vậy nên hài nhi mới không dâm tự ta quyết đinh mà về bang bạc với mọi người.
Phương lão cúi người cung kính thưa.
- con làm tốt lắm, mọi người có ý kiến gì về chuyện này??
- tỷ tỷ ta thấy nên nhổ chúng ah, một hoá thần sơ kỳ với một bán thần thì làm nên chuyện gì??
- đúng vậy ah... Dám uy hiệp chúng ta thì xử đẹp luôn.
- Thanh Hoa, dù sao người ta cũng cứu Tiên Tiên ah, hơn nữa nói ra giao dịch này cũng hẳn là người lý lẽ, đừng quá tiệt.
- mẫu thân người ấy còn nói là, cho dù không cần tới Tiên Tiên thì người đó cũng có thể mở Dược viên chỉ là giờ chưa đến lúc mà thôi!
Phương lão chắp tay nói tiếp.
- cái gì?? Đây là cấm chế do thất cấp đan sư tạo ra đó??
-...
-...
Y Tiên lúc này mới mở miệng nói:
- nãi nãi, vị công tử đó là một người kỳ lạ..
- oh nói kĩ xem??
- nãi nãi.. Người ấy mới độ sáu bẩy tuổi mà tu vi đã trúc cơ hậu kỳ, hơn nữa khả năng khống hỏa khiến Tiên Tiên thúc ngựa theo không kịp ah.
Từng người mắt tròn vo ngỡ ngàng?? Một hài tử Sáu bẩy tuổi có tu vi như vậy được sao??
- điều này là thật??
- không đùa chứ?? Thiên lý ở đâu??
- tu luyện trong bụng mẹ sao??
- lấy đạo tâm người khác ra đùa sao??
- đích thị ah, vốn dĩ Tiên Tiên không rõ nhưng hai vị nữ tiền bối đó lại một mực nghe theo lời công tử, hơn nữa lúc công tử hỏi về việc khống hoả, dù chỉ một chút nhưng Tiên Tiên vẫn nhìn ra được tu vi đích thực là trúc cơ hậu kỳ.
Y Tiên gật đầu xác nhận, lúc Gióng khống hoả có vận dụng linh lực tuy không nhiều nhưng vẫn đủ để nàng nhận biết được chân thực tu vi.
Không khí trở nên trầm lắng, tiểu hài tử có tu vi như vậy chưa từng ai nghe thấy có trên tu chân giới này ah, nếu người khác nói không khéo họ còn mắng cho một trận nữa nhưng đây lại là Tiên Tiên ah, họ nghi hoặc nhìn về Phương lão ý hỏi.
Phương lão cũng trở nên bất ngờ, nhìn mọi người nhìn mình, lão trầm ngâm nghĩ lại cất lời:
- ách chuyện này.. Nghe Tiên Tiên nói thì hình như đúng là vậy, lúc đó ta mới đả toạ dậy thì có thấy qua người ấy thu hồi hoả diễm nhưng nhất thời tâm trí có chút loạn không để ý.
Mọi người có xúc cảm muốn đạp hắn một cái, đây là thiếu sót lớn ah với độ tuổi đó mà có tu vi như vậy, không còn là thiên tài hay siêu cấp gì đó nữa mà là quái vật nghịch thiên cmnr.. Thế lực nào có thể đào tạo ra người như vậy chứ?? Vậy mà vừa rồi họ còn muốn nhổ cỏ trừ sâu ah, giờ khác gì lấy kim châm đâm đá tảng??
- aizzz việc này xem ra chúng ta không có lựa chọn khác nữa rồi! Người ta cho chúng ta giao dịch thì coi như là không muốn phũ phàng.
Thái Gia Gia thở dài thượt lầm bẩm, thế lực qua cường đại người ta chưa cướp trắng đã là may, còn cho mình lựa chọn thì chút phong thái này là quá hoà nhã rồi.
Những người khác cũng gật đầu, Bà lão Thanh Hoa cũng trở nên im lặng hơn, chuyện này còn có lựa chọn khác sao??
- phụ thân, con nghĩ đây có thể không phải là bất lợi cho chúng ta, thậm chí đây còn là cơ hội, thế lực như vậy muốn giao dịch với chúng ta phải chăng đây là cơ hội cho Dược Các chúng ta bước lên một tầng mới.
Thanh Hoa cười nói.
- mọi người thấy đấy qua lời kể lại của Phương nhi, tiểu công tử này thậm chí chỉ ra một số sai xót khiến Dược gia không có được Dược sư cường đại như tổ tông, hơn nữa tiểu công tử có vẻ có hứng thú với luyện Đan.
- đúng vậy ah..
- chuẩn quái nhân mà..
- thì ra lâu nay do chúng ta đè nặng quá lên vai chính mình cũng như tụi nhỏ...
Từng cái gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngẫm nghĩ lại toàn bộ câu chuyện cũng nhận ra sự bất phàm của tiểu công tử này. Thanh Hoa dừng lại đôi chút lại tiếp lời:
- tuổi nhỏ lại có tu vi như thế tư chất ta nghĩ như nào mọi người cũng hiểu, có hứng thú với luyện đan thì lục cấp, thất cấp hỏi có khó không?? Hơn nữa dường như cũng có ý với Tiên Tiên ah. Con rể có thể đạt tới mức của tổ tông Ah cái này nghe cũng được được..
Thái Gia Gia gật gù vỗ đùi:
- tốt tốt... Thanh Hoa nói không sai, đây quả là cơ hội lớn ah.. Giao dịch này cứ quyết định vậy đi, rể này ta nhận ah...
-hắc hắc...
- hắc hắc...
- Tiên Tiên còn nhiều tuổi hơn người ta ah... Với lại đã có nhị nữ kia rồi! Chắc gì người ta đoái hoài?? Mà mọi người đã nói nhận với không nhận??
Y Tiên đỏ mặt nói, nàng hơn người ta tới mười tuổi lận với lại nhị nữ đều là mỹ nhân đó.
Thanh Hoa nhìn vẻ mặt của điệt nữ cười hỏi:
- vậy con có muốn không?? Có nữ nhân rồi thì sao?? Nam nhân tốt năm thê bẩy thiếp là bình thường huống chi hai?? Nếu con không muốn thì ta có thể gả người khác thay con??
- ách... Con đâu có nói thế??
Y Tiên xua tay nói.
- vậy thì tốt! Có nữ nhân rồi thì con cứ dính chặt lấy thì người ta khác đổ ah, Tiên Tiên của ta cũng là mỹ nhân cơ mà??
Thanh Hoa cười nói, Chỉ cần bớt chút ngây thơ thêm chút thành thục của độ tuổi Tiên Tiên cũng là hàng mỹ nhân.
Những người khác cũng nở nụ cười mà quên đi chuyện của Lâm Hải gây ra, khiến Tiểu Màn Thầu khẽ thở phào, lão thực sự lo gại trước lửa giận của mọi người ah, cũng tự nhủ phải cẩn thận về sau.
Y Tiên thấy mọi người vui vẻ cũng mỉm cười nhưng trong lòng xuất hiện những suy nghĩ khiến gò má trở nên phớt hồng, tự dưng thấy nhớ những gì đó xa xôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.