Xuân mai đối kiếp trở về, bộ y phục trên người xộc xệch đầy những vết cháy đen, tóc tai như một nắm bùi nhùi, mặt như gấu trúc vừa đi vừa chửi rủa.
Thạch Sanh nằm vắt vẻo trên cây cao thấy nàng đã độ kiếp xong thì thân thể chợt loé biến mất trong rừng cây.
Gióng ngồi trong đại điện, đọc lướt qua mấy báo cáo để trên mặt bàn, nghe Thạch Sanh trở về báo cáo thì gật đầu thở phào, thiên kiếp dù sao cũng là thiên kiếp phải tự mình trải qua người khác khó mà giúp đỡ được.
- hai ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần phải ở cạnh ta mọi lúc vậy. Đây không phải thời chiến, tối nay hãy bắt đầu chữa trị cho Thi Nguyệt.
- vâng, chủ nhân.
Thu Mại tay đặt trên chuôi kiếm cúi đầu đáp lời, Tiêu Mạt hơi lộ mặt đáp lời lui ra ngoài. Nhìn hai người rời đi, Thu Mai thì điềm nhiên đường hoàng, Tiêu Mạt thì hư hư thật thật, quả là đối nghịch như ánh sáng và bóng tối.
Chủ sơn vẫn yên áng mỗi lúc về đêm, đâu đó tiếng côn trùng rả rịch, Phu phụ Tiêu Mạt đứng trước cửa căn phòng nhỏ không một ai nói gì chỉ im lặng chờ đợi.
Trong phòng chiếc đèn bàn mờ lay lắt, Thi Nguyệt cột mái tóc lên cao cài qua đó một chiếc trâm hoa tuyết nhỏ, nàng mặc trang phục như mọi khi một chiếc áo Trắng, và một chiếc váy đen rộng.
Nàng ngồi hơi chớm nơi mép giường, bỏ chiếc gốc mộc dưới chân rồi xếp gọn nơi đầu giường, khẽ đưa tay cưởi chiếc tất trắng ở chân nàng nhẹ nhàng tiến tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1646007/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.