Thân hắc giáp cao lớn, Gióng cầm chiếc quyền trượng trong tay, chân bước từng bước ra giữa trung tâm. Phi phong không gió mà lay động, khí tức ngày xưa phảng phất, khí tức của một người áp cả chúng sinh.
Gióng dừng lại tay chống xuống chiếc quyền trượng, mắt nhìn về hướng tán tu chờ đợi. Từng ánh mắt cũng theo dõi từng bước tiến của Gióng, nhưng bước tiến nhẹ nhàng như thường nhân tản bộ, chỉ là khí tức phát ra khiến người khác cảm thấy run sợ, cái khí tức này từ đâu mà có??
Thao Sảng hơi gật đầu với những người khác cũng bước chân ra, bọn họ chọn ra năm người thì bốn người đã chiến đấu rồi chỉ còn mình hắn, hắn không muốn đằng không ra trong khi người ấy chỉ đi bộ.
Hắn bước từng bước nhưng trong long có muôn vàn suy nghĩ nhưng cũng lắm phần hiếu kỳ, vị đại nhân này khí độ phi phàm đối nhân xử thế khác với thường nhân vậy tu vi Sẽ ra sao? Tu vi như thế nào mà khiến những cường nhân thuận lòng quy phục?.
- là ngươi sao?? Ngươi sắp băng hoá rồi nếu còn sử dụng linh lực quá nhiều khó mà nói, ngươi đang trêu đùa với chính bản thân ngươi.
Gióng đánh giá thân thể Thao Sảng, Thao Sảng khác biệt rất nhiều so với trước, lang da nhăn nheo nhợt nhạt, thậm chí trên khuôn mặt có lớp băng mỏng, hơi thở như một làn sương lạnh.
Thao Sảng chắp tay:
- đại nhân, nếu đã biết sớm muộn sẽ chết thì sớm hay muộn cũng đã sao? Nếu vì vậy canh cánh trong lòng, sợ trước sợ sau thì chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1646004/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.