Trời đã ngừng mưa, những cây trúc xanh dập dìu trong gió nhẹ như để rũ bỏ những hạt mưa trên cành lá. Sân trúc gia trang ngổn ngang những xác người bằng băng đá.
Sau khi bắn xong đại băng tiễn vào người bạch khởi. Thanh Hà hạ xuống đất khẽ dùng linh lực ép những giọt nước ra khỏi y phục, nàng tiến đến trước mặt nhi tử, nhìn nhi tử của mình vẫn đang thẫn thờ vì cảnh tượng vừa rồi nàng cười xoa đầu hỏi:
- thế nào minh minh, mẫu thân rất tuyệt phải không??
Gióng gật gật cái đầu nhỏ xíu
- quá tuyệt! Mẫu thân là nhất
Nàng cười hiền lành bế con vào lòng khẽ đưa tay phất quần áo của nhi tử cho khô. Nàng nghe thấy tiếng gọi sau lưng
Đám nam nhân trúc gia trang gọi nàng để mong nàng đến cưởi trói cho mình
- Thanh Hà tiên tử
Nàng quay lại nhìn thấy đám luyện khí của ngũ lang trại vẫn đứng tò he ở trên sân không dám chạy vì chúng biết tam vị trại chủ không trốn nổi thì mình chỉ nên chịu trận mà thôi.
Đám nam nhân trúc gia trang thì vừa gọi nàng vẫn đang bị trói đứng xếp hàng, nàng ra lệnh đám ngũ lang nhân cưởi trói cho người của trúc gia trang.
Được cưởi trói xong họ túm tụm đứng trước mặt Thanh Hà cảm tạ:
- cảm tạ tiên tử cứu mạng
- tạ ơn tiên tử
Thanh Hà gật đầu nói với mọi người:
- tiện tay mà thôi, đừng gọi ta là tiên tử. Hãy cứ gọi như trước đi
- vâng tần nương tử
Mọi người đồng thanh đáp. Trúc Thanh tiến lên trước chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-giong-tai-tu-chan-gioi-xung-thien-chi-lo/1645914/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.