Giữa đêm sương sớm buông xuống, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, chiến trường nơi cao thủ Thiên Huyền giao chiến với linh thú cấp sáu cũng đã kết thúc. Mặc dù thành công giết chết Ám Kim Sư Hổ nhưng bên phía Sùng Si cũng tổn thất rất lớn. Ngoại trừ hắn mất một bên vai trái may mắn sống sót, toàn bộ những kẻ khác đều đã phơi thây giữa rừng. Trác Phàm ở phía xa chưa từng có ý định rời đi. Hắn đã phí công mạo hiểm đem bản thân làm mồi nhử dẫn dụ Ám Kim Sư Hổ tới đây thì đương nhiên cũng phải kiếm chút thu hoạch. Nhìn Sùng Si ngửa mặt rống to chửi rủa mình, Trác Phàm cười như không cười đi tới. Hắn tin tưởng hiện tại với tình trạng của đối phương không thể nào là đối thủ của mình. Thật như Trác Phàm suy nghĩ, Sùng Si bây giờ khí lực rất mỏng, máu tươi chảy ra ngày một nhiều khiến đầu óc trở nên mơ hồ chỉ có thể cắn mạnh chót lưỡi để duy trì tỉnh táo. Vừa rồi giao chiến với Ám Kim Sư Hổ, hắn gần như đã dùng toàn bộ khí lực của mình phóng thích đại chiêu, hiện tại chỉ sợ gặp phải tu giả cảnh giới Trúc Cơ bình thường cũng đủ lấy mạng hắn. Sùng Si phát giác Trác Phàm đi tới, sát cơ trong mắt vừa mới tiêu tán lại lập tức nhấc lên nhưng bị hắn tận lực giấu đi. Hắn biết đối phương có khả năng chạy thoát khỏi Ám Kim Sư Hổ thì không thể nào là một phàm nhân được. Nghĩ đến đó, Sùng Si quay người lại, lợi dụng đêm tối đưa tay phải tránh khuất tầm nhìn của Trác Phàm, âm thầm đem độc dịch trong chỉ giới lấy ra. Hắn im lặng nhìn đối phương đi tới, một bên ước chừng khoảng cách. Chỉ cần Trác Phàm vào trong phạm vi ảnh hướng hắn sẽ lập tức phóng thích độc dịch. Có điều, mọi hành động của Sùng Si làm sao qua mắt được pháp nhãn của Trác Phàm. Phải biết Trác Phàm thế nhưng đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, hắn hiểu được đối phương là người của Vạn Độc Môn đương nhiên phải am hiểu độc công quỷ dị. Thế là, tại khoảnh khắc chỉ giới trên tay Sùng Si sáng lên, Trác Phàm nhanh như chớp tiếp cận, toàn bộ lực lượng đồng thời bộc phát hung hăng đạp lên ngực của đối phương. Sùng Si mặc dù nhìn ra cử động của Trác Phàm nhưng khí lực đã cạn khó lòng né tránh. Kết quả là trước ngực hắn bị lõm xuống một chút, thân thể như diều đứt dây bay ngược ra phía sau khiến tán cây gần đó lập tức sụp đổ. Đối diện với kẻ địch, Trác Phàm quyết không cho đối phương có cơ hội thở dốc. Vừa mới xuất cước, hắn liền nhanh chóng lao lên, trường côn cũng theo đó hiện ra nện mạnh xuống đất. Sùng Si trong lúc mơ hồ chưa kịp định thần, kết quả cái đầu liền bị đánh cho biến dạng, máu tươi bắn ra tung tóe trực tiếp mất mạng. Xác nhận Sùng Si đã chết, Trác Phàm mới thu hồi trường côn bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Túi Càn Khôn của hắn không gian có hạn, cũng may là cái thi thể của Ám Kim Sư Hổ đã bị Sùng Si thu vào chỉ giới cho nên bây giờ hắn chỉ cần thu thập của Sùng Sinh mà thôi. “Chấp sự của Vạn Độc Môn, tài sản hẳn là không tệ.” Trác Phàm gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên thầm nghĩ. Sau đó hắn quay người đi muốn tới chỗ những kẻ khác thu thập chỉ giới. Có điều vừa mới đi được vài bước, phía sau Trác Phàm bỗng nhiên truyền lên tiếng vỗ tay. Hắn giật mình quay lại, chỉ thấy nơi đó là một cổ thi thể quỷ dị quấn đầy vải trắng, nhưng nơi lộ ra da thịt hầu như đều bị hủ thực thậm chí có một ít con trùng bò lúc nhúc, mùi hôi thối đến mức buồn nôn xộc vào trong mũi. Trác Phàm biến sắc cảm nhận một thân tu vi Đoán Cốt tầng năm từ cổ tử thi ập tới. Hắn biết trước mắt chỉ là một cái xác không hồn, có điều người điều khiển nó chắc chắn còn mạnh hơn cả tu vi đoán cốt. Nhãn đồng nhất thời nổi lên bạch quang, Trác Phàm nhìn thấy trên người tử thi ẩn ẩn có vài tia sát mỏng như sợi tơ. Tất nhiên đây cũng không phải tơ bình thường mà là được nguyên lực huyễn hóa. Nương theo đó, Trác Phàm nhìn thấy ở một ngọn cây cách đó mười trượng là một nhân ảnh mang theo diện sa (khăn che mặt),toàn bộ khí tức đều thu liễm gần như hoàn hảo chỉ có chút ít ba động nhỏ nhoi khi khống chế tử thi. Lúc mới đến đây, Trác Phàm đã từng nghe Mạc Thiên Sinh kể sơ lược thế lực ở Chu Thiên Đại Lục này nên cũng lập tức nhận ra. Ở đại lục này chỉ có duy nhất một tông môn điều khiển tử thi mà thôi. “Hủ Thi Tông?” Người áo đen kia dường như cũng nhận ra Trác Phàm phát hiện ra mình bèn nhảy ra đứng đằng sau tử thi. Một thân cảnh giới Thiên Huyền tầng sáu theo đó tảng mát, mà lại, tinh thần lực của hắn còn vượt qua hẳn tu giả đồng cấp khác. “Thật không ngờ một kẻ không chút tu vi ba động như ngươi lại có thể nhìn ra vị trí của ta.” Vừa nói, người kia lập quét mắt khiến Trác Phàm cảm giác như toàn thân trên dưới đều bị nhìn xuyên thấu. Có điều đó chỉ là cảm giác mà thôi, với tu vi của đối phương làm sao có thể nhìn ra điều gì sâu xa ở hắn đâu. Nhưng mà dù vậy, Trác Phàm cũng có thể khẳng định đối phương mặc dù có tu vi Thiên Huyền nhưng tinh thần lực đã đủ so sánh cùng cao thủ Thần Chiếu. Trên trán của Trác Phàm bất giác xuất hiện vài giọt mồ hôi. Với thực lực của hắn bây giờ thì ngay cả cảnh giới Đoán Cốt còn khó mà dễ dàng đánh bại chứ đừng nói tới cường giả Thiên Huyền này. Mà trong lúc hắn im lặng, người kia lại mở giọng thanh lãnh nói: “Thật kỳ lạ, mặc dù cơ thể ngươi không có chút nguyên lực nào nhưng lại cho ta cảm giác nhục thân còn cường hãn hơn cả những tu giả đoán cốt.” Nói đến đây, hắn ta lại hơi dừng lại tựa như đang cân nhắc điều gì sau đó lại gật gù: “Ân. Cứ đem xác ngươi về trước rồi lại tính.” Còn chưa kịp đợi người kia nói dứt câu, Trác Phàm đã chẳng chút do dự đem toàn bộ sức lực bỏ chạy. Đối mặt với cao thủ Thiên Huyền, hắn ngay cả một cơ hội nho nhỏ chống lại cũng không có chứ đừng nói là đủ khả năng đánh giết đối phương. Mặc dù hiện tại, đối diện với ý niệm giết người Trác Phàm không hề lo sợ nhưng nếu đối phương dùng lực lượng nhục thân thuần túy thì hắn chắc chắn tiêu tùng. Mà một hành động này của Trác Phàm lại thoáng làm người kia ngẩn người. Hắn có như thế nào cũng không ngờ Trác Phàm lại quyết đoán như vậy. Thông thường, bất kỳ một ai gặp phải cường địch thì ít nhất cũng nói vài ba câu van xin hoặc là hù dọa liều sống liều chết mới đúng. “Có chút ý tứ. Như vậy thì để ta chơi trò mèo vờn chuột với ngươi.” Dưới lớp diện sa, khóe miệng người kia hơi nhếch lên thành một đường cong tà dị đồng thời tay phải của hắn đưa lên chỉ về phía Trác Phàm đang bỏ chạy. Ngay lập tức thi khôi trước mặt hắn gào lên một tiếng rồi giống như hóa thành một đạo hồng tuyến tức tốc đuổi theo. Hủ Thi Tông chuyên dùng công pháp khống thi làm chủ, hiển nhiên người kia cũng có thể xem như là một cao thủ. Dưới nguyên lực gia trì của hắn, tốc độ của thi khôi cực kỳ mau lẹ đến mức siêu việt cao thủ cảnh giới Đoán Cốt bình thường. Đây chính là sự đáng sợ của Hủ Thi Tông, mặc dù thi khôi tỏa ra ba động tầm thường nhưng nếu khả năng của người khống chế cao thì hoàn toàn đủ khả năng vượt cấp đánh nhau. Cụ thể nếu như cao thủ cảnh giới Đoán Cốt khống chế một cổ thi thể tu vi Thiên Huyền thì cũng chưa chắc so sánh với cao thủ Thiên Huyền dùng thi khôi Trúc Cơ. Tuy nhiên, đó là vấn đề chênh lệch về kinh nghiệm và năng lực. Trên thực tế chẳng có cao thủ Thiên Huyền nào lại dùng một thi khôi cấp độ Trúc Cơ để đánh nhau cả. Mặc khác, một cao thủ Đoán Cốt chưa chắc đủ tinh thần lực và nguyên lực để khống chế thi khôi Thiên Huyền một cách linh hoạt. Trác Phàm một bên dùng hết tốc lực bỏ chạy, một bên phân tích tìm đối sách. Hắn biết với sức của bản thân hiện tại thì rất dễ dàng bị người kia bắt lại. Việc hắn còn có thể di chuyển chỉ đơn giản là đối phương muốn giải trí mà thôi. Đương nhiên, Trác Phàm cũng rất vui vẻ tham dự bởi lẽ càng tốn nhiều thời gian thì sẽ càng cơ thêm cơ hội chạy thoát. Hắn không mấy ngạc nhiên khi đối phương chỉ mới cảnh giới Thiên Huyền nhưng đã có được thần thông của cao thủ Thần Chiếu. Để khống chế thi khôi một cách linh hoạt thì tinh thần lực chắc chắn phải đủ cường đại mới được. Không hề nghi ngờ gì, Hủ Thi Tông có công pháp tu luyện tinh thần thậm chí còn vượt qua Tử Cực Ma Đồng mà hắn truyền thụ cho Mạc Thiên Sinh. Đang lúc tính toán, phía sau Trác Phàm đột nhiên truyền đến tiếng gió rít gào. Hắn quay đầu lại thì phát hiện người kia vẫn đang lăng không tựa hồ như một dạng dạo mát, nhàn nhã lên tiếng: “Tốc độ này chỉ sợ còn nhanh hơn cả tu giả cảnh giới Đoán Cốt. Ngươi đúng là một con người đặc biệt.” Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay lên miệng rồi bắt đầu niệm chú ngữ. Chỉ thấy cổ tử thi kia đột ngột tăng tốc, hai mắt bùng lên xích mang, hàn khí bức người đồng thời hai cánh tay bỗng nhiên đứt rời để lộ một đôi song kiếm. Chỉ trong chớp mắt, tử thi đã đến sát sau lưng Trác Phàm, một kiếm hung hăng chém xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]