Phía bên này, Sùng Si nghe vậy cũng hoảng sợ vội vàng đem đan dược bỏ vào trong miệng. Càng làm hắn nghi hoặc hơn là loại độc này có tám phần tương tự với độc của Vạn Độc Môn nhưng khi dùng thuốc giải lại thì tác dụng lại vô cùng chậm chạp.
Lại thêm một đoạn, đầu óc cả hai dần dần trở nên mơ hồ phải cắn chót lưỡi mới duy trì tỉnh táo.
Ôn Thần chợt giảm tốc độ nói với Sùng Si: “Lão Sùng. Tình huống của ngươi thế nào?”
“Không ổn lắm. Nếu duy trì thêm một canh giờ mà không giải độc tố thì ta chết chắc.” Sùng Si nói.
“Tình huống thế này, chỉ sợ hai canh giờ nữa cũng chưa xuống được dưới núi. Đâu linh thú kia chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ truy sát đâu.”
Sùng Si khẽ gật đầu. Mặc dù cả hai đều đang lăng không nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại. Hắn quay đầu nhìn Ám Kim Sư Hổ rồi nói: “Ta thấy con súc sinh kia dường như cũng đã bị thương.”
“Còn phải nói sao? Nếu không thì làm gì có chuyện chúng ta càng lúc càng kéo dài cự ly như vậy.”
“Mẹ nó. Cũng không biết tiểu tử kia có cái thần thông gì, rõ ràng một thân không có ba động tu vi nhưng dù chúng ta bỏ xa cỡ nào thì cũng bị hắn truy tới.”
Nghe Sùng Si nói thế, Ôn Thần cũng cảm thấy ngờ vực. Nếu như tiểu tử kia là cao thủ cảnh giới Thần Chiếu thì đã hoàn toàn có khả năng giết chết Ám Kim Sư Hổ rồi thậm chí một ý niệm liền đủ để giết hai người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372061/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.