Động tĩnh to lớn ầm vang khắp thiên khung càng lúc càng lớn. Theo đó, đại địa ngày một rung chấn dữ dội.
Dưới ánh trăng sáng, đám người Viêm Tư Tạc như nhìn thấy cây cối phía trước mặt đang đổ rạp sang hai bên lộ ra một thân ảnh lớn cao đến mười trượng. Dù còn ở rất xa nhưng cái bóng của nó trổ dài xuống đại địa thậm chí che khuất cả phiến không gian.
Đối diện với cảnh tượng ấy, da mặt ai nấy đều trở nên căng cứng, cho dù là Viêm Tư Tạc bình thường anh dũng thiện chiến thì giờ khắc này cũng hiện ra một tia bất lực.
Linh thú đi đến có đầu như một con sư tử, lớp lông trên trán in thành một cái chữ “Vương” (王). Chiếc bờm rộng như chiếc khăn choàng quanh cổ, từng chiếc lông chìa ra ngoài thình lình lại cứng cáp như loài nhím. Bốn chân vuốt trảo sắc bén lại ẩn chứa cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bước di chuyển đều in lên những vết khắc sâu xuống mặt đất. Khắp thân thể bị bao phủ bởi một lớp lông dày hai màu vàng đen xen kẽ tạo thành những vết vằn phát ra hào quang nhàn nhạt.
“Linh thú cấp sáu Ám Kim Sư Hổ.” Khương Kha run run giọng nói.
“Không phải nói Ám Kim Sư Hổ chỉ xuất hiện ở gần đỉnh Hoàng Liên Sơn hay sao? Nơi này chỉ mới hơn một nửa sườn đồi thôi mà.” Viêm Tư Tạc nói.
“Ta cũng không rõ. Bình thường Ám Kim Sư Hổ không có chuyện sẽ đi xa như vậy.”
“Nhất định là do Vạn Độc Môn nhúng tay vào.”
“Nhưng bằng cách nào?”
Nghe Viêm Tư Tạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372058/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.