Chương trước
Chương sau
Động tĩnh to lớn ầm vang khắp thiên khung càng lúc càng lớn. Theo đó, đại địa ngày một rung chấn dữ dội.
Dưới ánh trăng sáng, đám người Viêm Tư Tạc như nhìn thấy cây cối phía trước mặt đang đổ rạp sang hai bên lộ ra một thân ảnh lớn cao đến mười trượng. Dù còn ở rất xa nhưng cái bóng của nó trổ dài xuống đại địa thậm chí che khuất cả phiến không gian.
Đối diện với cảnh tượng ấy, da mặt ai nấy đều trở nên căng cứng, cho dù là Viêm Tư Tạc bình thường anh dũng thiện chiến thì giờ khắc này cũng hiện ra một tia bất lực.
Linh thú đi đến có đầu như một con sư tử, lớp lông trên trán in thành một cái chữ “Vương” (王). Chiếc bờm rộng như chiếc khăn choàng quanh cổ, từng chiếc lông chìa ra ngoài thình lình lại cứng cáp như loài nhím. Bốn chân vuốt trảo sắc bén lại ẩn chứa cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bước di chuyển đều in lên những vết khắc sâu xuống mặt đất. Khắp thân thể bị bao phủ bởi một lớp lông dày hai màu vàng đen xen kẽ tạo thành những vết vằn phát ra hào quang nhàn nhạt.
“Linh thú cấp sáu Ám Kim Sư Hổ.” Khương Kha run run giọng nói.
“Không phải nói Ám Kim Sư Hổ chỉ xuất hiện ở gần đỉnh Hoàng Liên Sơn hay sao? Nơi này chỉ mới hơn một nửa sườn đồi thôi mà.” Viêm Tư Tạc nói.
“Ta cũng không rõ. Bình thường Ám Kim Sư Hổ không có chuyện sẽ đi xa như vậy.”
“Nhất định là do Vạn Độc Môn nhúng tay vào.”
“Nhưng bằng cách nào?”
Nghe Viêm Tư Tạc hỏi, Khương Kha cũng chỉ biết trầm mặc không đáp. Thực tế chính bản thân ông cũng không biết phải nói thế nào cho phải, đây chẳng qua cũng chỉ là phán đoán mà thôi. Nhưng ông dám chắc, việc Ám Kim Sư Hổ bất thường xuất hiện ở đây thì bảy tám phần có liên quan tới Vạn Độc Môn.
Nhìn Ám Kim Sư Hổ đang ngày một tới gần, Viêm Tư Tạc bất giác quay đầu về phía sau. Ở đó, phần lớn đệ tử Hoàng Dược Cốc đều đã bất tỉnh chỉ còn lại vẻn vẹn hai thiếu niên đang không ngừng thổ huyết.
Viêm Liệt cũng tương chẳng khá hơn được bao nhiêu. Bất quá, hắn thân là đệ tử trọng tâm bồi dưỡng nên một ít thủ đoạn là vẫn có. Điển hình chính là miếng bạch ngọc đang phát sáng ở trước ngực đang không ngừng truyền ra ba động bảo vệ lấy nguyên thần của hắn.
“Nếu như chỉ có ta và ngươi thì may ra còn có một tia hi vọng. Nhưng nếu mang đám đệ tử này theo, tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều.” Viêm Tư Tạc nói.
“Cũng không thể bỏ mặc chúng được. Ta đã mang chúng đến thì cũng phải đem chúng trở về. Vả lại, Viêm huynh, ngươi cho rằng bây giờ chúng ta còn đường lùi lại sao. Đám người Vạn Độc Môn hẳn là đang chờ đợi ở phía dưới. Một khi chúng ta xuất hiện liền không khác gì rơi vào thiên la địa võng mặc bọn chúng đánh giết.”
“Tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Rốt cuộc phải làm thế nào.”
Viêm Tư Tạc không giỏi dùng đầu óc, tại thời khắc này hắn chẳng nghĩ được điều gì khác. Thánh Hoả Sơn dù sao cũng là tông môn lớn đương nhiên sẽ có bí pháp vượt cấp đánh nhau. Chỉ là dù có dùng nó thì Viêm Tư Tạc cũng chưa chắc đánh thắng được đầu linh thú cấp sáu ở trước mắt này.
Khương Kha cũng minh bạch điểm ấy nên sắc mặt cực kỳ âm trầm. Lúc này, Ám Kim Sư Hổ cũng chỉ còn cách bọn họ chưa tới trăm trượng nhưng khí tức khủng bố vẫn cứ không ngừng đánh tới khiến ai nấy đều cảm thấy trước ngực nặng nề như bị cự nhạc đè lên.
“Viêm huynh. Ta có một cách khả thi. Chỉ là ngươi phải chịu hi sinh một điểm.”
“Có ý gì?” Viêm Tư Tạc hỏi lại.
Khương Kha lấy trong chỉ giới ra một bình đan dược đưa cho Viêm Tư Tạc rồi nói: “Ta tin tưởng Viêm huynh đã nghe về loạn đan dược độc môn của Hoàng Dược Cốc rồi.”
“Bạo Huyết Đan…”
Viêm Tư Tạc sao lại không biết tới loại đan dược này cơ chứ. Hắn từng nghe qua năm xưa bởi vì bảo vệ tông môn, nữ tông chủ duy nhất của Hoàng Dược Cốc đã dùng Hoạt Huyết Đan trực tiếp tăng tu vi lên một đại cảnh giới quét tan đội quân của Vạn Độc Môn dẫn tới. Tuy nhiên, sau đó tu vi của vị này ngày càng suy giảm đến mức gân mạch đều bị phá toái không cách nào lành lại sau cùng tung tích cũng không còn nữa.
Có tin đồn cho rằng cùng thời điểm đó, phó tông chủ của Vạn Độc Môn tu vi cao cường lại đột ngột biến mất. Có người cho rằng bởi vì vị nữ tông chủ kia biết bản thân không còn cầm cự được thêm nữa nên đã liều mạng giúp Hoàng Dược Cốc xử lý đối phương rồi sau cùng cả hai đi tới con đường đồng quy vu tận.
“Không sai. Là đan dược bát phẩm Bạo Huyết Đan. Có điều loại đan dược này vô cùng quý hiếm, cả Hoàng Dược Cốc cũng chẳng có quá mười viên. Đây chỉ là bản cấp thấp của Bạo Huyết Đan mà thôi. Đan dược ngũ phẩm Hoạt Huyết Đan. Tác dụng của nó thấp hơn đồng thời sức phản phệ cũng cao hơn.”
Viêm Tư Tạc đương nhiên biết được ý định của Khương Kha là thế nào. Hiện tại vị chấp sự của Hoàng Dược Cốc đã bị trọng thương, một khi dùng Hoạt Huyết Đan chắc chắn sẽ không chịu nổi lực lượng cường đại của nó mà trực tiếp bạo tẩu. Còn hắn thế nhưng là một tu giả luyện thể, nếu đem Hoạt Huyết Đan phục dụng kết hợp với bí pháp của Thánh Hoả Sơn thì chắc chắn sẽ đủ sức chống lại Ám Kim Sư Hổ.
Thế nhưng là, bất kỳ loại bí pháp nào sau khi thi triển cũng đều nhận lại phản phệ. Lại có thêm Hoạt Huyết Đan gia trì, một khi đến hạn, cơ thể Viêm Tư Tạc không nghi ngờ gì mà sẽ lập tức bị ảnh hưởng. Nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì mất hết căn cơ thậm chí là tử vong cũng không biết chừng.
Có điều suy nghĩ cẩn thận, Viêm Tư Tạc chỉ đành cắn răng đem Hoạt Huyết Đan nuốt vào. Dù sao thì hiện tại nếu không làm vậy thì tính mạng của tất cả mọi người cũng sẽ tiêu tùng. Nếu như sinh mệnh của hắn có thể đổi lấy cơ hội sống của những kẻ khác thì sao lại không thử đâu.
Nhìn thấy Viêm Tư Tạc đã đi tới quyết định kia, Khương Kha trong đáy mắt hiện lên vẻ kính trọng mà nhìn đối phương gật đầu: “Đa tạ Viêm huynh. Hoàng Dược Cốc chúng ta nợ ngươi cùng Thánh Hoả Sơn một đại ân tình.”
Khương Kha không dám chắc có Viêm Tư Tạc sẽ còn sống sót hay không cho nên chỉ có thể quy chụp ân tình lên Thánh Hoả Sơn. Tất nhiên, nếu đối phương vẫn còn chút hơi thở, ông sẽ không ngần ngại mà báo lên tông môn toàn lực tìm cách để Viêm Tư Tạc khôi phục thực lực hoặc ít nhất là kéo dài sinh mệnh.
Một giây sau khi nuốt Hoạt Huyết Đan vào, Viêm Tư Tạc cảm giác như toàn thân trở nên nóng lên bừng bừng, dòng máu bên trong lưu chảy càng lúc càng mãnh liệt tựa như nước sông chảy xiếc. Mà lại, trong đan điền lúc này không cần ông thúc động thì nguyên lực cũng chủ động khuếch tán, một thân ba động kinh người điên cuồng bạo phát.
Ở bên cạnh, Khương Kha nhìn thấy cảnh này đều giật mình thối lui. Hoạt Huyết Đan này cũng xem như là đan dược độc môn của Hoàng Dược Cốc, cực kỳ quý hiếm lại hại người hại mình nên tông môn có quy định nếu chưa tới tử cảnh thì nhất định không được phục dụng nó, cho nên lúc bình thường chẳng mấy ai sẽ dùng chúng.
Trên thực tế, loại đan dược này chỉ một số ít cao tầng mới có đan phương và được phép luyện chế, cũng không phải bất kỳ người nào đều sẽ sở hữu một viên Hoạt Huyết Đan bên mình như vậy. Nếu không phải lần này có thể gặp phong hiểm thì Khương Kha cũng chưa chắc được tông môn đưa cho.
“Ầm! Ầm!”
Âm thanh ầm vang từ trong cơ thể của Viêm Tư Tạc vẫn không ngừng phát ra. Chỉ sau vài hơi thở, khí tức của hắn tức thì siêu việt cảnh giới Thiên Huyền trực tiếp đạt tới cảnh giới thần chiếu.
Viêm Tư Tạc cảm giác đau đớn tựa như xương cốt toàn thân sắp sửa vụn vỡ. Có điều, tâm thần hắn đang thanh tỉnh cực kỳ, cảnh vật xung quanh tại giờ khắc này đều hiện rõ mồn một bên trong não hải.
Dựa vào nó, Viêm Tự Tạc giống như có thể mơ hồ nhìn ra động tác sắp tới của bất kỳ vật nào trong tầm ảnh hưởng. Mỗi bước di chuyển của Khương Kha đều được ông phán đoán chính xác.
“Thì ra cái này gọi là thần thông của của cao thủ Thần Chiếu sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Viêm Tư Tạc không còn cảm thấy sợ hãi. Một khi phóng lao, hắn nhất định phải theo lao. Bất quá, chỉ bao nhiêu đây lực lượng thì vẫn chưa đạt được tới trình độ có thể so sánh với Ám Kim Sư Hổ ở trước mặt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Viêm Tư Tạc cũng chưa hoàn toàn dùng hết lực lượng. Chỉ thấy hắn đưa hai tay lên trước, nguyên lực bao bọc tạo thành song hoả thủ liên tục đánh động vào các huyệt đạo ở trên mình.
Chỉ chưa đầy ba tức sau, toàn thân Viêm Tư Tạc bỗng chốc bốc lên hoả diễm hực hực. Nguyên lực tựa như thuỷ triều đồng dạng phun ra hoá thành ngọn lửa bùng cháy, phong cương điên cuồng khuếch tán bát phương. Cây cối xung quanh trực tiếp bị dư lực chấn nát, âm thanh tê minh quanh quẩn khắp nơi.
Ở ngoài xa, đám người Sung Si nghe thấy cũng chuyển ánh mắt về phía này trong lòng âm thầm kinh hãi động tĩnh thật lớn.
“Hắc hắc. Phen này thì không cần ngày mai chúng ta ra tay nữa rồi.” Sùng Si cười lạnh nói.
Ám Kim Sư Hổ thình lình phát hiện con mồi bỗng nhiên bùng phát lực lượng không hề thua kém mình, trong lòng có chút hoảng hốt mà dừng lại. Bất quá, khi nhìn tới Viêm Liệt, trong lòng của nó như dâng lên một cỗ phẫn nộ thao thiên như sóng lớn, lần nữa điên cuồng xông lên.
Viêm Tư Tạc nhìn ra điểm này không khỏi thoáng ngẩn người nhìn về phía Viêm Liệt nhưng rất nhanh sau đó liền tập trung về phía Ám Kim Sư Hổ.
“Các ngươi lui lại một, đừng để bị trận chiến của ta cuốn vào.”
Dứt lời, hai chân Viêm Tư Tạc lập tức dẫm mạnh, nháy mắt đã xông đến trước mặt Ám Kim Sư Hổ. Tốc độ của hắn đã hoàn toàn siêu việt trước đây, ngay cả Khương Kha cũng không cách nào bắt kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.