Chương trước
Chương sau
Hoàng Liên Sơn là một dãy các núi xếp liền kề nhau tạo thành một cái bờm ngựa ngăn cách hai tông thù địch. Tại đây dù không thường xuyên xảy ra xung đột nhưng một khi xuất hiện sẽ như trời long đất lở. Đơn giản mà Vạn Độc Môn muốn đánh còn Hoàng Dược Cốc tất nhiên phải bồi theo.
Tuy nhiên, mỗi lần như vậy hai tông đều có thương vong không ít. Vạn Độc Môn vốn là tông môn ma đạo cho nên chẳng hề quan tâm nhưng mà Hoàng Dược Cốc lại khác, những năm vừa qua lượng tân đệ tử tiến nhập càng ngày càng ít.
Nếu như lúc trước, Hoàng Dược Cốc ít nhất phải có hơn năm mươi đệ tử đi lịch luyện thì bây giờ chỉ còn chưa tới ba phần, điều này làm cho cao tầng bên trong vô cùng lo lắng. Cũng chính vì vậy mà lần này ra ngoài, Cốc chủ Hoàng Dược Cốc lại đặc biệt mời tới cường giả đi theo hộ vệ.
Viêm chấp sự trong lời giới thiệu của Khương Kha tên thật là Viêm Tư Tạc, cảnh giới Thiên Huyền tầng tám nhưng chiến lực thực tế có thể so với cường giả tầng chín. Vốn dĩ hắn có thể thuận lợi tu luyện sau đó trùng kích Thần Chiếu rồi trở thành trưởng lão nhưng vì trong một lần làm nhiệm vụ gặp phải tử địch mà đánh đến trọng thương suýt nữa bỏ mạng.
Cũng giống như Hoàng Dược Cốc có Vạn Độc Môn là tử địch thì Thánh Hoả Sơn cũng tương tự có Hắc Diệm Sơn. Cũng vì tính khí bạo ngược không ai nhường ai, tranh chấp giữa hai tông này càng thêm gay gắt. Có lần chỉ vì một nhóm vài đệ tử xô xát đã kéo đến một đám chấp sự xông vào, nghe đồn lần đó còn có cả trưởng lão tham gia. Trận chiến vô cùng thảm liệt, thương vong vô số.
Tất nhiên, Viêm Tư Tạc cũng nằm trong số đó. Thương tích của hắn rất nặng nhưng nhờ có Hoàng Dược Cốc cung cấp đan dược mới thuận lời chữa lành. Cũng do vậy mà khi nhận được lời mời từ tông chủ Hoàng Dược Cốc, hắn mới không chút ngần ngại đáp ứng.
Một ngày mới đó đã trôi qua, đoàn đệ tử đi lịch luyện giống như cưỡi ngựa xem hoa, la cà khắp chốn. Đường dưới chân núi đi lên vô cùng thuận lợi, linh thú cấp hai cấp ba vừa cảm nhận được khí tức của cường giả Thiên Huyền liền vội vàng chạy trốn nào dám xông ra chặn đường. Đến ngày thứ hai, Khương Kha cùng Viêm Tư Tạc quyết định ly khai để đám đệ tử tự mình hoạt động.
Lịch luyện vốn dĩ cần phải tự mình mới có thể trưởng thành. Hiện tại cũng chưa phải khu vực nguy hiểm cho nên hai chấp sự hoàn toàn có thể an tâm. Tuy nhiên, để đảm bảo không xảy ra vấn đề, bọn họ vẫn âm thầm dùng Ẩn Tức Đan ở phía sau quan sát.
Ẩn Tức Đan ở Phàm Giới vốn là đan dược thất truyền nhưng tại Thánh Giới này lại rất phổ biến. Đan dược nhất phẩm lại có khả năng che giấu khí tức, phải là cường giả cảnh giới Thần Chiếu sở hữu Ý Niệm Dò Xét mới có khả năng cảm nhận được.
Đám đệ tử Hoàng Dược Cốc có khoảng hơn mười người gồm sáu nam năm nữ đồng hành cùng nhau. Bởi vì đường đi thuận lợi mà trên mặt ai nấy đều không phát ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn không ngừng vang lên những tiếng đùa giỡn.
Trái ngược với bọn họ, Viêm Liệt dường như không phải chỉ là một tên công tử “miệng ngậm thìa vàng” giống như Viêm Tư Tạc đã nói trước đó. Từ đầu chí cuối hắn luôn thận trọng mà quan sát xung quanh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ lưu ý đến khi nhận ra không có nguy hiểm mới bỏ qua.
Bất quá, hành động này của Viêm Liệt rơi vào mắt của đám đệ tử Hoàng Dược Cốc lại trở thành một cái gai trong mắt. Có lẽ bởi vì ấn tượng ban đầu quá xấu cho nên mọi người đều rất ác cảm với hắn, đặc biệt là nam nhi.
“Xem hắn kia. Chắc chắn là biết Khương chấp sự và thúc thúc của hắn đi theo nên mới vờ như chăm chú nhằm lấy chút ấn tượng. Có điều như vậy làm sao qua mắt của ta được.”
“Chỉ được cái đẹp mã thích giả ngầu (trang bức). Đáng tiếc trong đám muội muội, ngoài trừ Tiểu Thuý ra thì chẳng ai thèm đếm xỉa.”
Tiểu Thuý chính là thiếu nữ lúc trước ngửi được mùi hương từ túi thơm của Viêm Liệt. Nàng rất ưa thích những thứ như vậy nên trên đường đi thỉnh thoảng hay bắt chuyện với hắn đồng thời thu thập một ít hương thảo.
Viêm Liệt đối với Tiểu Thuý cũng không có quá nhiều để ý, có điều thấy nàng nhiệt tình như vậy cũng đáp lời vài ba câu qua loa.
Lúc này, mặt trời đã đứng bóng, ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu làm mái tóc ai nấy như bị chuyển màu. Nhiệt độ tăng lên khiến cho cả nhóm dù đã là tu giả vẫn phải tiềm nơi tránh tạm.
Viêm Liệt không vội ngồi xuống nghỉ ngơi mà đi xung quanh một vòng dò xét. Lúc ở trong tông, hắn có nghe qua các tiền bối kể lại, Vạn Độc Môn ám toán cực kỳ bí hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút liền sẽ mất mạng như đùa.
Sau một lúc lâu, Viêm Liệt mới an tâm đả toạ. Hắn đem túi thơm lên mũi hít một hơi cảm nhận mùi hương nồng nàn xông vào khiến tâm trạng trở nên thoải mái rồi mới tiến hành minh tưởng.
Ở cách đó không xa, đám đệ tử Hoàng Dược Cốc đem ngọc giản ra. Một thiếu niên đem nguyên lực truyền vào khiến cho ngọc giản khẽ động rồi bùng lên. Vô số tia sáng tự như ánh lửa chập trùng không ngừng đảo quanh rồi như có trật tự sấp xếp lại thành một tấm địa đồ.
“Khoảng một dặm nữa chúng ta liền tới khu vực độc sương. Các sư huynh muội đã chuẩn bị thuốc giải hết chưa?” Một thiếu niên nhìn qua có vẻ tuổi đời lớn nhất lên tiếng.
“Đều chuẩn bị cả rồi.”
“Nhưng còn Viêm công tử thì sao?” Tiểu Thuý đột nhiên mở miệng khiến mọi người không khỏi chuyển ánh mắt đi ra.
Gương mặt bất giác đỏ lên, Tiểu Thuý lúng túng lùi lại nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau đến để lịch luyện không phải sao. Nếu Viêm công tử không có thuốc giải thì làm sao vượt qua độc sương được. Lúc này chúng ta phải đoàn kết mới đúng chứ, đừng quên hai vị chấp sự cũng đang nhìn biểu hiện của chúng ta,”
Lời nói của nàng nghe như rất hợp tình hợp lý nên mọi người mới đồng ý bỏ qua. Bất quá, tuổi của nàng còn nhỏ, phương tâm làm sao có khả năng giấu diếm một cách hoàn hảo đâu.
Ở ngoài xa, Viêm Tư Tạc thấy cảnh này không khỏi cười lên ha hả: “Vẫn là tiểu điệt có tài. Chỉ mới có vài ngày đã được một tiểu cô nương để ý.”
Khương Kha bên cạnh cũng chỉ đành lắc đầu cười trừ: “Chung quy lại vẫn là nhan trị làm chủ.”
Có một việc là Khương Kha khá bất ngờ chính là lúc mới gặp nhìn thấy Viêm Liệt giống như là một người ngạo mạn, thế nhưng bây giờ làm sao lại thận trọng từng bước đến như vậy. Điều này khiến ông không thể không nhìn bằng đôi mắt khác.
Khoảng một canh giờ sau, cả đội lại tiếp tục di chuyển. Tiểu Thuý bởi vì trước đó đã bắt chuyện với Viêm Liệt nên lần này cũng chủ động đi tới giao đan dược cho hắn.
Không bao lâu, mặc dù trời còn nắng rất gắt nhưng nhiệt độ tại nơi này lại dần dần hạ xuống. Trước mắt đám đệ tử là một lớp sương khiến tầm nhìn trở nên mờ nhạt.
Lớp sương này trên thực tế là tác phẩm của Vạn Độc Môn. Tại trận chiến hai tông trước đó, vì để cho Hoàng Dược Cốc từ bỏ ý định tiến lên Hoàng Liên Sơn nên đám người của Vạn Độc Môn đã không tiếc đại giới đem độc sương bày ở nơi này. Cho dù bao năm qua, gió lớn thổi đến lá lay cây đổ nhưng chúng vẫn chẳng bị tan đi, duy chỉ có độc tính suy giảm rồi sau cùng bị luyện đan sư của Hoàng Dược Cốc phá giải.
Bất quá, lớp độc sương này cũng không phải không còn tác dụng. Chỉ tính riêng cảm trở tầm nhìn thì cho dù Khương Kha hay Viêm Tư Tạc cũng khó lòng mà quan sát tường tận.
Như đã được dặn dò từ trước, đám đệ tử Hoàng Dược Cốc lần nữa lấy ra một sợi dây thừng đem buộc những người khác lại với nhau thành một chuỗi dài đồng thời đem Huỳnh Quang Thảo vò nát trét lên người. Ngay lập tức, trên y phục bọn họ nổi lên một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Huỳnh Quang Thảo là một loại thực vật kỳ dị, chỉ cần bị vò nát thì sẽ tự động phát quang, đồng thời toả ra mùi hôi tương đối khó chịu khiến linh thú có suy nghĩ ăn nó buộc phải từ bỏ ý định.
Mắt thấy mười một ánh sáng đều đã đủ, Khương Kha mới gật đầu hài lòng
Viêm Liệt mặc dù không tình nguyện nhưng cũng miễn cưỡng đem dây buộc ngang hông của mình. Có điều hắn buộc rất lỏng, chỉ cần muốn liền có thể thoát ra. Còn về phần Huỳnh Quang Thảo, hắn tuyệt nhiên sẽ không để trên người có chút mùi hôi nào. Tất nhiên, đó cũng chỉ là lý do bên ngoài dùng để thoái thác mà thôi.
“Viêm huynh. Ngươi không lo cho tiểu điệt sao?”
“Ha ha. Không việc gì. Đâu phải chỉ có mỗi Huỳnh Quang Thảo có khả năng phát quang.” Viêm Tư Tạc thản nhiên nói.
Khương Kha nghe vậy liền gật đầu an tâm. Thánh Hoả Sơn chuyên tu hoả diễm nếu như muốn liền có thể đem hoả tức bộc phát báo hiệu. Còn như đám đệ tử của ông, vì muốn đảm bảo kịp thời phản ứng nên mới phải dùng Huỳnh Quang Thảo để biết hành tung của bọn chúng mà thôi.
Đoàn đệ tử rất nhanh liền đi vào sâu trong độc sương. Người đi đầu dựa vào lộ tuyến trong ngọc giản, đám còn lại thì theo sát phía sau. Có dây thừng dẫn dắt cùng Huỳnh Quang Thảo làm dấu hiệu thì bọn chúng không thể lạc được.
“Viêm công tử, thì ra huynh cũng thích túi thơm. Lúc ở trong tiểu trấn ta cũng có mua một cái. Mặc dù mùi hương không được nồng như của huynh nhưng rất dễ chịu.”
“Thì ra là thế.”
“Viêm công tử cũng ngửi thấy sao, thính lực thật là tốt nha. Mà lại, huynh cũng không…”
Viêm Liệt đi ở cuối hàng cùng, mặc kệ âm thanh của Tiểu Thuý văng vẳng bên tai nhưng chỉ đáp lại một hai câu rồi chủ động loại bỏ chúng. Ánh mắt của hắn từ đầu chí cuối đều tập trung mười một đóm huỳnh quang đang di chuyển. Hắn biết đây chính là nơi phù hợp nhất để Vạn Độc Môn ra tay nên không thể lơ là được.
Trong một khoảnh khắc, Viêm Liệt mơ hồ nhìn thấy một đóm huynh quang phía trước Tiểu Thuý chợt tắt nhưng rất nhanh liền sáng trở lại. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh khiến cho Khương Kha cùng Viêm Tư Tạc ở bên ngoài đều không thể phát giác.
Vốn mang sẵn tâm tính đề phòng, Viêm Liệc giống như cảm nhận được một cổ nguy cơ đang tồn tại quanh đây khiến hắn trở nên bồn chồn. Hắn bất chợt dừng lại khiến Tiểu Thuý bị giật ngược trở lại.
“Ai u. Sao tự nhiên ngươi dừng lại làm gì, đau chết ta rồi.” Tiểu Thuý còn đang định trách móc thì phát hiện Viêm Liệt đột nhiên vận nguyên lực nên không khỏi biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.