Chương trước
Chương sau
Thấy Trác Phàm lên tiếng cảm tạ, Khương Kha chỉ khẽ gật đầu rồi đạm mạc rời đi. Lúc này nhìn phong thái của ông không giống như trước, tựa hồ những hành động những ngày vừa qua là đang diễn kịch. Dưới ánh trăng đang dần dần hiện ra sau những tán cây, thân ảnh của ông bỗng nhiên trở nên vĩ ngạn, bóng lưng rộng che khuất cả tầm mắt. Chẳng lâu sau ông đã cùng với đệ tử trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Bây giờ trên trấn chỉ còn mỗi Trác Phàm ở bên cạnh Mạc Thiên Sinh. Cơn gió xào xạc thổi qua, những vòng xoáy nhỏ đem lá cây, rác rưởi và bụi mù bốc lên khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không đả động tới hai người ở bên trong trận pháp.
Đến giữa đêm khuya, ánh đèn duy nhất trong căn nhà nhỏ cũng dần dần ảm đạm rồi chợt tắt. Trác Phàm vừa mới vào trạng thái minh tưởng thì chợt mở mắt. Bằng Bạch Quang Thần Đồng, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đang phi thân qua các mái nhà rồi nhanh chóng ẩn thân vào màn đêm.
Mà một khắc ấy, tại con hẻm cách đó không xa. Một người áo đen che mặt không khỏi tự mình lẩm bẩm: “Rõ ràng là một kẻ không có tu vi, tại sao ta cảm giác như bị đối phương nhìn thấy?”
Cứ như thế, đến buổi sáng sớm, Mạc Thiên Sinh cuối cùng cũng luyện hoá xong đan dược. Trên thực tế, tiềm lực của hắn hiện giờ có hạn nên chỉ hấp thụ được hai ba phần mà thôi tuy nhiên đối với bản thân mà nói vẫn có trợ giúp rất lớn.
Trác Phàm nhận cơ hội đó liền “rèn sắt khi còn nóng”. Hắn bắt Mạc Thiên Sinh vừa đem nguyên lực tuần hoàn một vòng trong cơ thể vừa hấp thụ Tử Khí Đông Lai, một bên tu luyện tinh thần một bên cải thiện gân cốt.
Ở trên phố, người dân như thường lệ bắt đầu dựng rạp bày bán, một số khác lại đi ra ngoài xem xét bẫy thú đồng thời thu hồi trở về. Bọn họ được thông tin ngay hôm nay đệ tử của Hoàng Dược Cốc sẽ lên Hoàng Liên Sơn lịch luyện, không ai muốn đối phương vì chút sơ ý mà rơi vào bẫy rập cả. Phải biết những thứ này ngay cả linh thú cấp ba còn có thể mất mạng huống chi mấy đệ tử tu vi chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh vừa định trở về thì chợt cảm nhận được có một luồng khí lưu nóng bức phà tới. Không chỉ hai bọn họ mà dường như những người khác cũng bị ảnh hưởng.
Mạc Thiên Sinh hô hấp dồn dập, cổ họng nhanh chóng nóng rát cả lên. Cũng may là hắn vẫn còn bên trong hộ trận nên mới giảm bớt phần nào áp lực.
“Viêm huynh mau chóng thu hồi khí tức.”
Đúng lúc này, từ nơi xa, Khương Kha lăng không bay tới hô lớn. Một tay ông chậm rãi phất ra đem toàn bộ nhiệt lượng xung quanh tiêu tán mới khiến cho mọi người thở phào một hơi. Bất quá, trong mắt bọn họ vẫn còn hoảng sợ mười phần.
Từ ngoài trấn, hai bóng người một lớn một nhỏ từ từ đi vào. Phía trước là một nam tử trung niên mang đạo bào màu vàng, ngực trái thêu hình ngọn lử đang hừng hực cháy sáng, đôi mắt sáng ngời tựa như sao hôm. Mà lại, dáng người to lớn với bước đi mạnh bạo của ông ta nhất thời tạo nên khí thế như toà đại sơn đang di chuyển. Vừa mới nhìn vào, bất kể là ai cũng có thể đoán ra đây chính là một tu giả luyện thể.
Đằng sau là một thiếu niên vóc dáng vừa phải, mặc đạo bào có mấy phương tương tự lão nhân kia chẳng qua màu sắc có phần nhạt hơn đôi chút. Bên hông của hắn mang theo một cái túi thơm nhỏ màu đỏ nương theo từng bước chân mà khẽ đung đưa, lục lạc thắt ở cổ túi liên tục kêu lên những tiếng giòn vang. Hắn vừa đi vừa láo liểng nhìn loạn toát ra mấy phần khí chất cao ngạo.
Không thể không nói, thiếu niên hoàn toàn có tư cách để tự mãn bởi lẽ tuổi của hắn so với đám đệ tử Hoàng Dược Cốc kia chênh lệch không có bao nhiêu thậm chí còn nhỏ hơn ít nhiều vậy mà tu vi lại đạt tới Trúc Cơ tầng tám khiến người khác hâm mộ không thôi.
“Ha ha. Khương huynh chớ trách. Thánh Hoả Sơn chúng ta quen dùng bạo lực, bình thường không hay thu liễm khí tức nên nhất thời bộc phát.” Trung niên họ Viêm vừa bước vang liền cười ha hả lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp tâm thần mọi người.
“Cái gì mà nhất thời bộc phát, rõ ràng là lấy thế lập uy.” Một nữ đệ tử của Hoàng Dược Cốc nhịn không được lầm bầm nhưng thấy Khương Kha trợn mắt đành phải ngậm miệng trở lại.
“Viêm huynh khí lực phi phàm Khương mỗ vô cùng bái phục. Chỉ là nơi đây phần lớn đều là phàm nhân, nếu ngươi làm vậy chỉ sợ bọn họ chịu không nổi áp lực rồi lại gây nên tiếng xấu cho Thánh Hoả Sơn.” Khương Kha một bên tán thưởng một bên thâm ý nói.
Nghe thấy điều này, trung niên họ Viêm cuối cùng mới thu liễm lại bớt.
Thánh Hoả Sơn cũng được xem như là một tông lớn. Phàm là dính vào hai chữ “chính phái” thì hiển nhiên sẽ rất coi trọng thể diện, lời của Khương Kha không hề nghi ngờ là đã chạm trúng điểm nhạy cảm này.
Đợi tới khi hai người kia tới gần, Khương Kha mới quay mặt nhìn đám đệ tử giới thiệu: “Đây là Viêm chấp sự của Thánh Hoả Sơn chuyên môn đến đây làm người hộ đạo cho chúng ta. Còn kia là…”
Đến đây, Khương Kha bất chợt im lặng. Đối diện ông, Viêm chấp sự nhàn nhạt lên tiếng: “Đây là điệt nhi của ta. Viêm Liệt.”
Viêm Liệt tiếng lên một bước cung kính đưa tay ôm quyền hành lễ: “Viêm Liệt tham kiến Khương chấp sự.”
Đám đệ tử ở sau nhao nhao khó chịu. Rõ ràng Viêm Liệt chỉ xem trọng Khương Kha, trong mắt hắn hoàn toàn không có bọn họ. Hai tông dù gì cũng giao hảo thâm niên sao lại khinh thị nhau đến như thế.
Biểu cảm gương mặt của đối phương đều bị Viêm Liệt nhìn thấy. Có điều hắn lại khinh miệt nghĩ thầm: “Lão tử không xem trọng thì đã sao. Lợi ích vẫn là trên hết, đám các ngươi từng này tuổi chỉ vẻn vẹn vừa mới đột phá Tụ Khí thì lấy lòng có ích lợi gì cho ta?”
“Ha ha. Đừng các tiểu bối đừng có quá nghiêm trọng. Tiểu tử này có thiên tư xuất chúng trong số tân sinh của Thánh Hoả Sơn chúng ta, lại được nuông chiều từ nhỏ nên cao ngạo cũng là chuyện khó tránh khỏi.”
Đã không nói thì thôi, một khi nói ra thì đến cả Khương Kha cũng nhịn không được mà giật giật da mặt. Lời đối phương nhìn thì giống như vì Viêm Liệt xin lỗi nhưng thực chất là tại chỗ trang bức, ám chỉ đám đệ tử Hoàng Dược Cốc thiên phú có hạn nên mới bị coi thường.
Trác Phàm không nghe được nữa liền mang Mạc Thiên Sinh rời đi. Bất quá khi đi ngang qua đó hắn chợt ngửi được mùi hương là lạ.
Ở phía sau Khương Kha, một nữ đệ tử bình thương thích tô son điểm phấn cũng bị mùi hương này hấp dẫn kêu lên: “Thật là thơm.”
Sau đó, ánh mắt của nàng không ngừng tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm rồi dừng lại ở cái túi thơm màu đỏ bên hông của Viêm Liệt.
“Tiểu tử này bình thường thích những thứ như thế. Vừa mới ghé qua trấn nhỏ gần đây, hắn thấy cái túi thơm toả ra mùi dễ chịu liền đem nó mua cho bằng được.” Viêm chấp sự thở dài nói.
Sở thích này của Viêm Liệt khiến ông vô cùng đau đầu. Đã có lúc ông nghĩ rằng liệu có phải tiểu điệt của ông có chỗ nào không đúng hay không.
Đám đệ tử dường như cũng nhìn ra nỗi khổ của Viêm chấp sự cho nên liên tục quay mặt cười trộm không thôi. Điều này làm cho Viêm Liệt dù tức giận nhưng lại không có nơi phát tiết.
Nhìn thấy bầu không khí trở nên khó xử như vậy, Khương Kha đành cười trừ chuyển chủ đề.
“Ta dự định ngày hôm nay sẽ bắt đầu lịch luyện nhưng Viêm huynh cùng tiểu điệt mới tới e rằng vẫn còn mệt mỏi. Hay là chúng ta dời lại bắt đầu ngày mai hẵn lên đường.”
“Không cần phải mất thời gian như thế. Ta cùng Viêm Liệt đến đây nghỉ ngơi cũng đã nhiều, mấy ngày nay đi đường không có gì luyện tay cho nên bây giờ đang rất ngứa ngáy khó chịu. Cứ theo kế hoạch mà làm, để ta đi trước mở đường là được.”
“Ha ha. Nếu như vậy thì còn gì bằng. Chúng ta đi thôi.”
Trác Phàm nhìn hơn mười người bọn họ lần lượt rời đi, trong lòng ẩn ẩn nhớ lại hình ảnh lúc tối có mấy bóng đen từ trong trấn bay ra.
“Chỉ sợ chuyến lịch luyện này của bọn họ sẽ không mấy thuận lợi.” Trác Phàm thì thầm, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc khả năng sắp đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.