Thấy Trác Phàm lên tiếng cảm tạ, Khương Kha chỉ khẽ gật đầu rồi đạm mạc rời đi. Lúc này nhìn phong thái của ông không giống như trước, tựa hồ những hành động những ngày vừa qua là đang diễn kịch. Dưới ánh trăng đang dần dần hiện ra sau những tán cây, thân ảnh của ông bỗng nhiên trở nên vĩ ngạn, bóng lưng rộng che khuất cả tầm mắt. Chẳng lâu sau ông đã cùng với đệ tử trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Bây giờ trên trấn chỉ còn mỗi Trác Phàm ở bên cạnh Mạc Thiên Sinh. Cơn gió xào xạc thổi qua, những vòng xoáy nhỏ đem lá cây, rác rưởi và bụi mù bốc lên khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không đả động tới hai người ở bên trong trận pháp.
Đến giữa đêm khuya, ánh đèn duy nhất trong căn nhà nhỏ cũng dần dần ảm đạm rồi chợt tắt. Trác Phàm vừa mới vào trạng thái minh tưởng thì chợt mở mắt. Bằng Bạch Quang Thần Đồng, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đang phi thân qua các mái nhà rồi nhanh chóng ẩn thân vào màn đêm.
Mà một khắc ấy, tại con hẻm cách đó không xa. Một người áo đen che mặt không khỏi tự mình lẩm bẩm: “Rõ ràng là một kẻ không có tu vi, tại sao ta cảm giác như bị đối phương nhìn thấy?”
Cứ như thế, đến buổi sáng sớm, Mạc Thiên Sinh cuối cùng cũng luyện hoá xong đan dược. Trên thực tế, tiềm lực của hắn hiện giờ có hạn nên chỉ hấp thụ được hai ba phần mà thôi tuy nhiên đối với bản thân mà nói vẫn có trợ giúp rất lớn.
Trác Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372054/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.