Màn đêm dần biến mất khi phía đông xuất hiện một vệt sáng xông thẳng chân trời. Có lẽ bởi vì còn sáng sớm nên những giọt sương còn chưa kịp tan đi khiến cho ánh nắng bị khúc xạ thành từng đoàn thất thải sắc.
Phía bên ngoài, các tu giả lại bắt đầu lên núi kiểm tra thu hoạch của mình sau một đem giăng bẫy như thế nào. Tất nhiên sẽ có người vui mừng cũng sẽ có người lắc đầu buồn bã nhưng nhìn chung thì họ đã quen với công việc này.
Mà lại, mục đích tiến lên Hoàng Liên Sơn không hoàn chỉ là xem bẫy thú. Phải biết nơi này có rất nhiều thảo dược, lại chẳng thuộc bất kỳ một thế lực nào cho nên ai cũng có quyền tìm kiếm. Phẩm chất của linh thảo tỷ lệ thuận với độ cao của ngọn núi, tuy nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với việc đối mặt với nguy hiểm càng lớn. Trong suốt những năm qua, gần như chỉ có đệ tử của Hoàng Dược Cốc cùng Vạn Độc Môn mới đủ khả năng thu hoạch được những thứ trân quý.
Cũng không phải đệ tử của hai tông chính ma này lợi hại. Đơn giản là vì mỗi khi tới Hoàng Liên Sơn, bọn họ đều có một vị chấp sự có tu vi cao cường bảo vệ. Nhưng dù thế đi chăng nữa muốn tiến vào sâu hơn vẫn là một chuyện không thể nào.
Trải qua một đêm mệt nhọc, Mạc Thiên Sinh vừa lăn xuống liền ngủ thẳng giấc. Nhưng lúc còn đang mơ hồ thì Trác Phàm lại đi tới lay tỉnh. Mặc dù không tình nguyên nhưng hắn vẫn phải ngáp dài đi rửa mặt, sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372043/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.