Sau khi giải quyết hai con ngựa, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đi vào một tửu điếm nhỏ, tùy ý gọi vài món rẻ tiền cùng rượu thịt.
Mạc Thiên Sinh không hổ là con cháu thương gia, mới đó đã làm quen được một tên đại hán cũng là tu giả sau đó nhờ y gửi giúp ngọc giản báo bình an về Mạc gia.
Trong suốt thời gian qua, Mạc Thiên Sinh luôn đều đặn ba ngày gửi ngọc giản một lần. Chính nhờ vậy mà Mạc Thế Khải ở nhà an tâm không ít.
Sau khi ăn uống no say, hai người nghỉ ngơi một chút. Đến lúc mặt trời gần ngả bóng về phía Tây, Trác Phàm mới vỗ vỗ gương mặt của Mạc Thiên Sinh nói: “Không sai biệt lắm, chúng ta lên đường thôi.”
“Lên đường?”
Mạc Thiên Sinh tựa hồ tưởng mình đã nghe lầm bèn hỏi lại: “Sư phụ, chỉ còn khoảng hai canh giờ là mặt trời lặn rồi, sao không để ngày mai đi?”
Buổi sáng giao tiếp với đại hán kia, Mạc Thiên Sinh biết được ban đều là thời gian linh thú hoạt động nhiều, chẳng những thế các tán tu cũng tương tự như vậy. Nếu hai người không may chạm mặt, chẳng phải liền đối mặt với cái chết hay sao.
Trác Phàm trong mắt của Mạc Thiên Sinh mặc dù mạnh hơn một ít tu giả nhưng ở đây số lượng đông đảo, song quyền làm sao địch nổi tứ thủ đâu.
Thế nhưng mà Trác Phàm vẫn không để tâm lời nói của Mạc Thiên Sinh mà quay đầu hối thúc: “Đi nhanh thôi. Ngươi theo ta lâu như vậy, nếu không dạy ngươi gì đó thì sao có thể xưng là sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372040/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.