Ngẩn ngơ hồi lâu, Trác Phàm mới dần thanh tỉnh trở lại. Lúc này mặt trời đã sắp sửa đứng bóng, phóng tầm mắt ra xa chính là một đám mây đen đang kéo tới.
“Thiên Sinh, chúng ta đi tiếp thôi.”
Bất giác nhăn mặt một cái, Mạc Thiên Sinh đưa tay gạt ngang khó chịu nói: “Đi tiếp gì mà đi tiếp? Bổn thiếu gia đang ngủ ngươi không thấy sao?”
“Đang ngủ sao?” Trác Phàm cười cười chậm rãi đưa tay lên.
Chỉ nghe âm thanh thảm thiết của Mạc Thiên Sinh vang vọng, tiếp theo đó là nước mắt chảy ra. Hắn gắt gao đưa tay ôm đầu, một bộ dạng thống khổ xoa xoa cho dịu bớt cơn đau. Vừa định chửi thề thì phát hiện người đứng trước mặt là Trác Phàm nên vội vã nuốt ngược vào trong.
“Tỉnh táo chưa?” Trác Phàm hỏi lại.
“Tỉnh…Tỉnh táo rồi.” Mạc Thiên Sinh lắp bắp đáp.
Nhìn vẻ mặt còn ngái ngủ cực kỳ miễn cưỡng của Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm hiếm khi lộ một ít ôn nhu nói: “Thêm một đoạn nữa có lẽ liền tới trấn nhỏ. Đến đó rồi nghỉ ngơi tiếp.”
Mạc Thiên Sinh ngẩn người nhìn theo bóng dáng sư phụ đang ngày một nhỏ hơn. Một lúc lâu sau hắn mới hưng phấn hô ứng đuổi theo.
Quả nhiên như Trác Phàm đoán, con đường sỏi đá dần dần trở nên láng mịn dẫn hai người họ đến trước một cái thị trấn nhỏ. Cổng thành được dựng sơ sài, ngay cả thị vệ canh giữ đều không có.
Khi tiến vào trong, hai người đi tới một quầy hàng nhỏ dùng linh bảo của Mạc Thiên Sinh đổi lấy một ít linh thạch đi đường. Vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/372039/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.