Đêm xuống, vầng trăng khuyết tựa như nguyệt đao rũ xuống thế gian, ánh sáng ảm đạm khuếch tán bốn phương tám hướng. Từng đợt gió lạnh thổi qua mang theo bụi bẩn nổi lên mù mịt.
Trên đường phố, nhà dân lần lượt đóng cửa tránh đi cái lạnh, chỉ còn lại tiếng gõ mỏ cảnh báo.
“Trời hạ nóng bức, cẩn thận củi lửa.”
Lão đầu vừa gõ mỏ vừa gọi lớn, đến mức có thể nhìn thấy những đường gân to tướng. Lão đã làm công việc ấy nhiều năm, cứ mỗi khi sang hạ, người dân ở đây ai cũng chẳng lạ lùng gì.
Hôm nay, lão đầu đi khắp các con hẻm, lớn tiếng cảnh báo. Nhưng mà, lạ thay ở chỗ, lúc đi ngang qua con đường tương đối vắng vẻ ở cách trang viên Mạc gia không xa, lão chợt nhìn thấy một đống gì đó chồng chất lên nhau.
“Gì thế nhỉ?”
Lão đầu tò mò bước tới, đặt chiếc mỏ treo ở sau lưng rồi giơ cao cái lồng đèn trong tay. Mà lại, vừa nhìn rõ hình dạng ấy, lão ta hốt hoảng lùi về sau. Động tác quá bất ngờ khiến cho chiếc đèn rơi xuống, ánh sáng bên trong cũng chợt tắt.
Nhưng mà, trước khi mọi thứ chìm vào bóng đen, lão đầu đã nhìn thấy rất rõ. Đó là một đống mấy chục cái thi thể chồng lên nhau, tất cả đều mang áo bào màu đỏ, đặc trưng của đệ tử Vạn Độc Môn. Mà lại, trên gương mặt ai nấy đều bị biến dạng, chuyển thành màu xanh tím như bị trúng độc cực nặng.
Lão đầu không hổ là sống nhiều năm, dù hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-gioi-chi-chien/2338622/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.