Hồ Tĩnh lúc được Vương Mãnh đỡ xuống thì toàn trường đã hoan hô nhiệt liệt, cũng may là Uông Thanh đã ngất đi rồi, nếu không tức khí muốn chết đi được.
Chu Phong vội vàng lấy ra đan dược, đồng thời đưa vào nguyên lực nói: “Các ngươi người nào cũng không muốn sống nữa sao? Ngay cả trạng thái thân thể thế này cũng cưỡng ép sử dụng pháp thuật, ngại mệnh mình dài à?”
“Lão Chu, ngươi không thể dông dài được à, mau trị liệu đi.”
“Trận sau là không thể lên được nữa, ngày sau là còn dài, nếu tiếp tục vọng động nguyên lực, trăm phần trăm tẩu hỏa nhập ma, ai cũng không cứu được ngươi!”
Chu Phong không chút khách khí cảnh cáo Hồ Tĩnh, tiểu tử kia ý chí là có thể được, nhưng cũng không thể lấy mệnh mình ra mà làm việc được.
Hồ Tĩnh vô lực cười cười nói: “Chuyện còn lại ta sẽ không quản.”
Bên phía Lôi Quang Đường vỗ tay không ngừng, Hồ Tĩnh thắng được các đệ tử tôn trọng, cũng hoàn toàn chinh phục bọn họ.
“Cũng đúng thôi, không thể không nói Lôi Quang Đường đã dành được sự tin tưởng, một chút cơ hội nhỏ nhoi như vậy cũng bị nàng ta nắm được.”
Kiều Thiên lắc đầu thán phục, trên mặt mang theo nụ cười, quả thực là khâm phục, nàng đã đem cái không thể biến thành có thể.
“Bọn họ đã biết nắm bắt cơ hội rồi, cho nên bất luận thời điểm nào cũng không từ bỏ. Loại cảm giác này rất khó dưỡng thành, nhưng một khi đã hình thành, quả thực không phải nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958646/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.