Vấn đề là đại sư tỷ Phi Phượng Đường rõ ràng là vẫn ngồi được, trận thứ tư phái ra chính là Thư Nhu, mà Lôi Quang Đường bên này Vương Mãnh cũng không lên sân khấu, chỉ phái Mã Điềm Nhi lên.
Thư Nhu hoàn toàn không cho Mã Điềm Nhi có cơ hội sử dụng linh dung đại pháp, cung tu hoàn toàn khắc chế Mã Điềm Nhi. Mã Điềm Nhi không thể sử dụng linh dung đại pháp rất nhanh bại trận, Phi Phượng Đường xoay chuyển một ván.
Cuối cùng đúng hẹn lại lên, Dương Dĩnh đánh với Vương Mãnh, trận này là trận mọi người mong chờ nhất.
“Song phương đánh thật ăn là ăn ý, rất nể mặt nhau nha.”
“Sặc, người ta có quan hệ, đương nhiên là ngươi ngươi ta ta rồi, hai nhà quan hệ tốt lắm.”
Dù sao người xem ở đây không ít người có ánh mắt, song phương tuy rằng đánh rất náo nhiệt, nhưng lại đánh thành hai đều. Cân nhắc mấy trận đấu lúc trước, kỳ thực Phi Phượng Đường cũng không chơi đánh liều mạng, mà đồng thời Lôi Quang Đường cũng không có liều mạng. So sánh với những trận đối chọi gay gắt lúc trước, đường chiến này quả có hương vị luận bàn à.
Mà tới trận cuối cùng, mấu chốt thắng bại giao cho Dương Dĩnh và Vương Mãnh, vẫn công bằng như cũ.
Dương Dĩnh cũng không có hẹn ước với Vương Mãnh, nhưng có một số việc là không cần phải nói. Dương Dĩnh buông tay khiến Thư Nhu lên, bởi vì nàng biết, Vương Mãnh tuyệt đối sẽ không tự mình đi lên.
Nàng hy vọng thắng lợi cuối cùng sẽ từ mình và Vương Mãnh quyết định ra. Nàng vẫn mong chờ ngày này, đứng ở trên đài, Dương Dĩnh có cảm giác như mộng như ảo. Vương Mãnh thật sự đã đi tới được nơi này, hơn nữa làm cho nàng cảm thấy vừa mắt nhất chính là Vương Mãnh thực sự đã tiến vào nguyên lực 20 tầng. Bởi vì không tới đây, Vương Mãnh không được 20 tầng nguyên lực, căn bản không phải là đối thủ của nàng, cho dù là kỳ tài ngút trời đi nữa, cảm giác chiến đấu hoàn mỹ thế nào, cũng không phải là tốt.
Nguyên lực là căn bản.
Mà đường chiến, nàng chẳng những sẽ không giữ lại thực lực, còn toàn lực mà đánh trận này.
Nàng muốn nhìn xem toàn lực của Vương Mãnh, những năm gần đây, Vương Mãnh là nam nhân đầu tiên đi vào trong lòng nàng. Nàng muốn biết nam nhân này có ưu tú như nàng nghĩ không?
Dương Dĩnh đứng sừng sững trong sân hút theo toàn bộ ánh mắt của toàn trường. Bất kể là nam hay nữ, đều bị vẻ hấp dẫn của nàng làm đông cứng. Một khi mỹ nữ chăm chú việc gì đó chính là lúc nàng tản ra lực hấp dẫn mạnh nhất của mình.
Khi một cô gái có điều gì đó mong chờ, tâm tình hưng phấn tràn ngập trên người sẽ tản mát ra sức hấp dẫn cực mạnh. Điều này càng rõ rệt hơn với người tu hành, mà tới trên người Dương Dĩnh quả thực là khuynh quốc khuynh thành.
Toàn trường không ngờ dần dần yên tĩnh lại, chỉ có điều nó bởi vì vẻ đẹp của Dương Dĩnh.
Mã Điềm Nhi cảm thấy ảm đạm, cũng chỉ có tiên tử như Dương Dĩnh sư tỷ mới xứng đôi với Vương Mãnh. Nàng quá ngu ngốc, chẳng giúp được cái gì cả. Mã Điềm Nhi yên lặng cầu nguyện, hôm nay không thể nghi ngờ sẽ trở thành một giai thoại đẹp nhất Thánh Đường, nữ nhân xinh đẹp nhất, cùng với trưởng lão trẻ tuổi nhất, quả nhiên là lương duyên trời ban.
Liễu Mi nhìn xem mà đau lòng, Điềm Nhi rất ương bướng, vì không muốn làm Vương Mãnh khó xử, cả ngày làm như không có việc gì cả. Đối với nàng mà nói, đường chiến là cái gì chứ, nàng chỉ muốn đi theo người mình thích.
Nhẹ nhàng nắm tay Mã Điềm Nhi, cho nàng một ánh mắt kiên định, thời đại này nam nhân không nhất định đáng tin, nhưng tỷ muội thì nhất định là đáng tin.
Mã Điềm Nhi khẽ mỉm cười, ra hiệu mình không có việc gì, nhưng chỉ có điều nàng cũng không biết nụ cười này của mình đáng thương bao nhiêu.
Liễu Mi lại nhìn đám nam nhân chung quanh, lộ ra thần sắc kinh diễm, nhiều là si mê, thậm chí si ngốc. Nhưng nhìn Dương Dĩnh, thân là nữ nhân, Liễu Mi cũng chỉ có thể cảm thán, ông trời quả thực ưu ái nàng quá mà, vừa cho nàng dung nhan xinh đẹp như vậy, lại cho nàng thiên phú vô cùng tốt nữa.
Vương Mãnh đi tới đối diện Vương Mãnh, ngay từ trận đầu tiên Vương Mãnh đã cảm giác được Dương Dĩnh muốn làm thế nào. Dùng trận đấu này quyết phân thắng phụ cũng là dự tính của Vương Mãnh, ít nhất cũng không làm mọi người bị thương. Mà Liễu Mi cũng có kinh nghiệm chiến đấu, tương lai chính là một của cải rất lớn.
Nhìn Dương Dĩnh xinh đẹp, Vương Mãnh không khỏi nhớ tới Vũ Nguyệt, đây là hai nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua. Chỉ có điều bởi vì trí nhớ kiếp trước, khiến cho hắn đúng là tăng thêm một phần cảm giác quen thuộc với Vũ Nguyệt.
“Kiếm tên Phi Phượng, Vương huynh, mời!” Thanh âm của Dương Dĩnh rất trong trẻo, có loại tư vị thấm ruột thấm gan. Có chút cô gái dung mạo thì đẹp rồi, nhưng thanh âm lại hơi xin lỗi quảng đại quần chúng. Nhưng Dương Dĩnh thanh âm lại đẹp hơn người, dùng lời nói của Trương mập mạp, nếu mỗi ngày nghe được thanh âm như vậy, quả thực bừng tỉnh tiên cảnh.
Phi Phượng kiếm không thể nghi ngờ chính là tiên kiếm. Thực lực của Dương Dĩnh bài danh thứ hai bảng cá nhân chiến, khẳng định là hàng thật giá thật. Những kết quả phía trước đều không trọng yếu chút nào, bởi vì tất cả đệ tử Phi Phượng Đường đều biết rằng, ngoại trừ đại sư huynh Ninh Chí Viễn ra, chín phân đường Thánh Đường, không người nào là đối thủ của Dương Dĩnh. Dương Dĩnh khổ tu nhiều năm, Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp đã đại thành, cho dù là Ninh Chí Viễn đại sư huynh cũng phải đau đầu.
Cái gì mà bất tử kim thân, cái gì mà nện bước phi ảnh, ở trước mặt kiếm tu đều không chịu nổi một kích!
Đám người Du Vũ Tình vẫn ở cùng một chỗ ríu ra ríu rít, kết quả hai đều là trong dự kiến, cho nên cũng không lo lắng kết quả.
“Ngươi nói đại sư tỷ có thể thả lỏng cho người trong lòng không?”
“Tiểu Nhu, còn chưa tới một bước kia, ta cảm thấy đại sư tỷ nhiều lắm là có chút hứng thú với hắn. Còn phải khảo sát nữa, hơn nữa cho dù là đại sư tỷ thả hắn thì tới Tiên Nguyên Đường cao thủ nhiều như mây, chỉ càng thua thảm hại hơn.”
Cao Đan Đan lắc đầu.
“Đan Đan, ngươi còn nhỏ, một cô gái khi động tâm, ý nghĩ sẽ không rõ ràng như vậy, cho dù là đại sư tỷ cũng vậy.”
“Vương Mãnh trừ phi ăn phải đại hoàn đan, nếu không thì làm sao ngăn cản được kiếm pháp sắc bén linh hoạt như của sư tỷ. Hắn là rơi vào thế hạ phong nha.”
“Ăn vào môt bình đại hoàn đoan, còn không phải chết ngay lập tức sao?”
“Đan Đan, đây là nói chuyện vui mà, ngươi hôm nay hơi kỳ quái nha.”
Cao Đan Đan lập tức đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài tới trận đấu.
“Vương huynh còn không chịu xuất kiếm sao?”
Vương Mãnh cười cười: “Ngươi cũng biết, ta dùng kiếm hay không cũng như nhau cả. Bắt đầu đi, để ta được kiến thức Bích Lạc Hoàng Tuyền chân chính.”
Một trận chiến này là Minh Nhân và Lương Nguyên đều phi thường chú ý. Chẳng những là đường chiến, còn tới cả vị trí thi đấu trong cá nhân chiến nữa. Tất cả đều biết rằng Bích Lạc Hoàng Tuyền của Dương Dĩnh đã đại thành, lần trước nàng chỉ dựa vào Phượng Vũ Cửu Thiên mà giết tới vị trí thứ hai, hiện tại kiếm pháp đại thành, sẽ là bộ dạng gì?
Bộ kiếm pháp này, mạnh nhất chính là Bích Lạc Hoàng Tuyền cuối cùng, ngưng kết tuyệt sát, bằng không làm sao xứng trở thành kiếm pháp bí truyền của tổng đường Kiếm Tông chứ.
Chỉ có đệ tử tinh anh trong phân đường, giống như Ninh Chí Viễn, Dương Dĩnh, Minh Nhân mới có tư cách tu hành, đương nhiên bây giờ còn nhiều hơn một Lý Thiên Nhất.
Ngọc thủ nhỏ và dài của Dương Dĩnh đặt lên trên Phi Phượng Kiếm nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Vậy thì Dương Dĩnh không khách khí nữa, Vương huynh, mời chỉ giáo!”
Kiếm khí sắc bén triển khai, kiếm khí của Dương Dĩnh giống như Bách Linh Kiếm của Kiều Thiên, nhưng hung mãnh hơn, lại càng lăng lệ hơn, hiển nhiên lực khống chế nguyên lực rất tốt.
Vương Mãnh thân hình lay động, chỉ phát ra kiếm khí, cung tu phi ảnh vẫn là dùng được.
Dương Dĩnh cũng không khách khí, phi phượng kiếm công kích liên tục, xem Dương sư tỷ múa kiếm tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Đó là vẻ đẹp kết hợp với lực lượng, xem như là nhất tuyệt của Thánh Đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]