Chương trước
Chương sau
Thanh âm của Dương Dĩnh rất dịu dàng, nhưng cũng rất quyết đoán, kỳ thực là muốn nói cho Vương Mãnh, ước định của hai người tới lúc này là kết thúc. Dù sao Vương Mãnh đã đạt được mục đính, kỳ thực Dương Dĩnh hoàn toàn không cần phải để ý tới, nhưng xuất phát từ lễ nghi vẫn tới đây chính thức nói lời từ biệt cùng Vương Mãnh.

“Trong thời gian này đã phiền toái sư tỷ, nếu trên đại hội đụng phải, sư tỷ nhất định phải toàn lực, ta cũng không khách khí.”

Vương Mãnh mặt mày rạng rỡ, vươn tay.

Dương Dĩnh hơi hơi ngại một chút, vươn tay, hai người nhẹ nhàng nắm chặt. Dương Dĩnh ném ra phi kiếm, bay thẳng lên không, vẫn tao nhã tự nhiên phóng khoáng như cũ, không một chút dây dưa.

Đây đúng là điều Vương Mãnh muốn, gọn gàng sạch sẽ.

Trong lòng hắn hiểu rõ, cao thủ như Dương Dĩnh, kỳ thực chỉ cần hơi gợi ý một chút, thì chính nàng sẽ tìm được phương pháp giải quyết vấn đề. Hơn nữa quá trình giải quyết này cũng là kinh nghiệm quý giá, hiển nhiên nàng đã có nắm chắc.

“Mãnh ca, Mãnh ca, a, chớ đi, chớ đi!”

Từ đằng xa chợt nghe thấy tiếng Trương mập mạp hô to, phía trước gọi là Vương Mãnh, nhưng đằng sau lại chẳng phải chuyện của Vương Mãnh nữa.

Trương mập mạp giống như quả bóng đang lăn lại đây nhanh chóng, thấy bóng dáng Dương Dĩnh đằng xa không khỏi khóc không ra nước mắt.

“Gấp cái gì, đi đầu thai hả!”

“Dương sư tỷ đâu, nàng đi như thế nào.” Trương mập mạp đôi mắt trông mong hỏi han.

“Trở về Phi Phượng Đường, chuẩn bị đại hội.”

Vương Mãnh cười nói, đánh giá Trương mập mạp, trên cơ bản vẫn không thay đổi, xem ra Vạn Tĩnh huấn luyện vẫn chưa đủ độc nha.

“A, khi nào thì trở về, ta còn chưa kịp làm quen đâu.”

“Ha ha, không trở lại, hoặc là chờ khi đại hội, ngươi khiêu chiến nàng.”

Trương mập mạp dậm chân đấm ngực, trời ơi, tất cả mọi người đều thấy, chỉ có hắn là không gặp, ông trời thật sự không công bằng.

“Như thế nào, tu hành kết thúc rồi sao, nhìn trạng thái của ngươi cũng không tồi mà.”

“Ha ha, Mãnh ca, ta hiện tại rất lợi hại, … sư phụ nói thời gian còn lại là của chính chúng ta. Sư phụ nói tốt nhất là đi lịch lãm một phen, đem sở học chuyển hóa thành lực chiến đấu chân chính.”

Trương mập mạp nói: “Mọi người bảo ta tới gọi ngươi.”

Trương mập mạp đánh giá khắp nơi, xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Mãnh ca, ngươi anh minh thần võ như vậy, thu cả Mã sư muội và Dương sư muội cũng được, ta ủng hộ ngươi.”

Rầm…

Vương Mãnh gõ đầu Trương mập mạp một cái nói: “Đừng nói linh tinh, ta và Mã sư muội là bằng hữu.”

“Mãnh ca, ngươi vụng trộm nói cho ta biết, các ngươi đã tiến triển tới bước đó chưa. Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối không nói cho người khác biết. Trương Tiểu Giang ta nổi danh kín miệng.”

“Tiểu tử ngươi nếu kín miệng, heo mẹ cũng có thể leo cây.”

“Ha ha, không phải ta tò mò chút sao.”

Trương mập mạp đã lâu không gặp Vương Mãnh, nghẹn một bụng nói chuyện rồi, cuối cùng cũng được nói ra. Một đường đi hắn lải nhải không ngừng, bao gồm cả chuyện của hắn với Liễu Mi cũng phun ra, làm cho Vương Mãnh nghe thấy mà dở khóc dở cười.

“Xem ra ngươi rất lợi hại nha.”

“Ôi, Mi Mi chỗ nào cũng tốt, chính là không chịu cho ta động tay động chân mà. Ngươi nói, nam nhân có thể dựa vào như ta, tìm ở đâu ra chứ.”

“Ha ha, ngươi tin cậy thì có tin cậy, nhưng dựa vào được hay không ta không biết được.”

Vương Mãnh cười to, hắn vui vẻ thay cho Trương Tiểu Giang, người này khác với hắn, có thể tận tình hưởng thụ nhân sinh. Bất kể là dựa vào được hay không cũng không thành vấn đề.

Khi hai người tới Lôi Quang Các, những người khác đã tới đông đủ. Hồi lâu không thấy, Mã Điềm Nhi vẫn là như vậy, nhìn thấy Vương Mãnh lộ ra nụ cười dịu dàng nói: “Vương đại ca, đã lâu không gặp.”

Thần sắc như thường, hiển nhiên Mã Điềm Nhi đã nhận ra, tâm tình cũng khôi phục, nhưng thật ra Liễu Mi lại hung hăng trừng mắt nhìn Vương Mãnh một cái, không chút hòa nhã.

“Trở lại chuyện chính, Vương Mãnh chúng ta đặc biệt tu hành một thời gian. Cho dù có đề cao nhất định, nhưng chỉnh thể thực lực vẫn lót đáy trong các đường, ngươi có đề nghị gì tốt?”

Hồ Tĩnh nhìn Vương Mãnh, ở thế giới Tiểu Thiên phát sinh đủ loại làm Hồ Tĩnh tôn trọng Vương Mãnh. Thẳng thắn mà nói, theo thực lực tăng trưởng, Hồ Tĩnh uy vọng ở Lôi Quang Đường ngày càng cao. Nhưng nàng vẫn rất là tin tưởng Vương Mãnh.

Vương Mãnh hơi trầm ngâm một chút nói: “Kỳ thực lịch lãm tốt nhất là rời khỏi Thánh Đường. Nhưng lấy thực lực của chúng ta mà ra ngoài lịch lãm, ngược lại thành mục tiêu lịch lãm của người khác. Thánh Đường những nhiệm vụ đều có mục tiêu lấy kỹ xảo thành thục là chính, trên đại hội có tác dụng cũng không lớn, quả thực là một chuyện phiền toái đây.”

“Nếu không chúng ta tự đối luyện là được!” Trương Tiểu Giang nói.

“Chúng ta quen thuộc lẫn nhau rồi, hiệu quả rất thấp. Hiện tại vấn đề là chúng ta đã lạc hậu hơn người khác, nếu không có phương pháp tốt, khẳng định đại hội khó tránh khỏi bại trận.” Hồ Tĩnh lắc đầu, nàng còn háo thắng hơn cả nam nhân.

“Mấu chốt nhất chính là, trong thời gian này, Lôi Quang Đường chúng ta đoạt đi không ít nổi bật. Chỉ sợ bọn họ đều đang chờ xem chúng ta biểu diễn thế nào.”

Liễu Mi hiểu rõ quy tắc Thánh Đường hơn cả, Lôi Quang Đường muốn xoay người không dễ dàng như vậy.

Hồ Tĩnh trầm tư trong chốc lát nói: “Kỳ thực hai ngày trước Minh Nhân đã phái người tới tìm ta, có một đề nghị. Có lẽ hiện tại ta xem có vẻ khả thi. Còn nhớ rõ Linh Ẩn Đường ở trong hội đấu giá, đạt được cái truyền tống phù lục không?”

Mọi người gật đầu, đấu giá trịnh trọng như vậy, khẳng định là thứ tốt.

Vương Mãnh cười cười nói: “Không phải bọn họ muốn chúng ta cùng tìm hiểu chứ, có chuyện tốt như vậy sao?”

Hồ Tĩnh hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Mãnh nói: “Ngươi biết tác dụng của nó sao?”

“Nói như vậy, loại phù lục này là vé thông đi bí cảnh sao.”

“Bí cảnh đúng là có trợ giúp gì với tu hành, hơn nữa, đã có phù lục truyền tống hiển nhiên đã có người đi qua, còn có giá trị gì?” Trương Tiểu Giang mặt hiện dấu chấm hỏi, nhìn Liễu Mi.

“Không có văn hóa thực đáng sợ.” Chu Khiêm cười nói: “Phàm là lập ra truyền tống trận cho bí cảnh đều là hình thức tu hành cả.”

“Thế giới Tiểu Thiên tồn tại một vài địa phương kỳ quái, cần phương thức đặc thù mới có thể đi vào được. Nơi này nguyên lực phải dư thừa hơn bên ngoài nhiều lắm. Nó đối với tu hành có sợ trợ giúp đặc biệt, sự dư thừa nguyên lực cũng đủ cho chúng ta nhận thức sử dụng pháp thuật nhạy bén. Có thể nói đây là vùng giao tranh của người tu hành, chẳng qua những địa phương này muốn tới đều có những yêu cầu khá kỳ quái. Ví dụ như nguyên lực mạnh mẽ quá không vào được, nguyên lực yếu quá không vào được, còn có hạn chế thời gian….” Hồ Tĩnh nói tiếp.

Vương Mãnh hơi hơi gật đầu, kỳ thực loại địa phương này hắn gặp nhiều lắm. Hồ Tĩnh chỉ nói hình thức biểu hiện bên ngoài, từ bản chất mà nói, loại bí cảnh này kỳ thực là khe nứt không gian. Thế giới Tiểu Thiên và thế giới Trung Thiên bị ngăn cách bởi quy luật pháp tắc. Nhưng pháp tắc giao phong với nhau sản sinh ra không ít không gian cô lập, đó chính là không gian bí cảnh.

Có không gian bí cảnh là trí mạng, nhưng có địa phương lại thích hợp tu hành. Nguyên khí của nó so với thế giới Tiểu Thiên mạnh hơn một chút, tuy nhiên do là khe nứt không gian, pháp tắc không hoàn chỉnh, cho nên mới có nhiều hạn chế.

“Loại chuyện tốt này Minh Nhân sao lại tìm tới chúng ta.” Trương Tiểu Giang không phục nói.

“Khởi động truyền tống phù lục cần rất nhiều linh thạch, vì chuẩn bị cho đại hội Linh Ẩn Đường cũng không phải đầy đủ cho lắm, cho nên muốn tìm chúng ta hợp tác. Tuy nhiên ta cảm thấy linh thạch không đủ chỉ là nguyên nhân, còn có một bộ phận là ý tưởng của Lý Thiên Nhất.” Nói tới đây tất cả mọi người nhìn Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang lại được thế nói: “Lý Thiên Nhất này đúng là thích chịu ngược mà, bị lão đại thu thập riết thành nghiện rồi.”

Không ai để ý tới hắn. Chu Khiêm nói: “Lựa chọn chúng ta bởi vì chúng ta có khả năng uy hiếp nhỏ nhất.”



Lý do này mọi người đều chấp nhận, Lý Thiên Nhất mặc dù có danh, nhưng đại sư huynh Linh Ẩn Đường là Minh Nhân. Hắn sẽ không để Lý Thiên Nhất thích làm gì thì làm. Nếu muốn tìm người hợp tác, Lôi Quang Đường yếu nhất không thể nghi ngờ là tốt nhất, đồng thời là đề cao chính mình, Linh Ẩn Đường còn có thể đề cao hơn nhiều. Lôi Quang Đường mục tiêu là Bách Thảo Đường, Ngự Thú Đường, mà mục tiêu của Linh Ẩn Đường là Đạo Quang Đường.

“Trận pháp khởi động cần có 200 khối trung phẩm linh thạch, chúng ta một nửa.”

Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ tâm động, Thánh Đường đệ tử chưa tới nguyên lực hai mươi tầng ra ngoài chính là tìm ngược. Nhưng bí cảnh lại khác, truyền tống trận này có thẻ là do một vị tiền bối nào đó lưu lại. Rất có thể có bảo vật, nguyên khí phong phú, tuyệt đối là một cơ hội khó mà có được.

Huống chi lần hành động này là cùng với Linh Ẩn đường, đúng là cơ hội khó có được cho Lôi Quang đường.

“Làm!”

“Như thế nào cũng phải thử một chút!”

“Lý Thiên Nhất thật là người tốt.”

“Minh Nhân cũng tốt.”

Mọi người ta ngươi liếc mắt nhìn nhau một chút, tâm tình rộng mở. Trải qua tu hành đặc biệt, tất cả mọi người đều thấy thực lực của mình đề cao. Nhưng lúc chấm dứt lại bị trưởng lão tạt vào đầu một gáo nước lạnh.

Lấy thực lực trước mắt của bọn họ còn không thể vào trước 20 của Đạo Quang Đường.

Không thể không nói, sự thật luôn phá hủy giấc mộng. Chẳng qua đám người Hồ Tĩnh không muốn bỏ qua như vậy.

Trương Tiểu Giang lập tức khiến cho Hổ Ưng mình đi truyền tin, nếu chẳng may Linh Ẩn Đường tìm đường khác hợp tác thì bọn họ thiệt thòi rồi. Dù sao cũng có khối người có nhiều linh thạch.

Linh Ẩn Đường quả thực cũng có tính toán, nếu Lôi Quang Đường không có phản ứng thì bọn họ tự mình hành động.

Xem hết tin tức Hổ Ưng để lại, Minh Nhân khẽ mỉm cười nói: “Sư đệ, Lôi Quang Đường đáp ứng rồi, tuy nhiên ngươi cảm thấy thực sự tất yếu sao?”

Lý Thiên Nhất gật gật đầu nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, có Vương Mãnh ở đó, Lôi Quang Đường tuyệt đối không phải yếu.”

“Ha ha, không riêng gì Vương Mãnh, có Hồ Tĩnh ở đó cũng khá tốt, hơn nữa Mã Điềm Nhi linh thú, Lôi Quang Đường có thể tạo ra phiền toái.”

“Náo nhiệt mới thú vị.”

100 khối trung phẩm linh thạch còn không làm khó được Linh Ẩn Đường, lần này chỉ là trả cho Vương Mãnh một ân tình thôi. Bất kể là Minh Nhân hay Lý Thiên Nhất đều không thích nợ ân tình người khác.

Bí cảnh này quả thực rất thích hợp tu hành, chẳng qua nguyên lực phải dưới ba mươi tầng.

Loại hạn định này được xưng là hạn định của bí cảnh, thế giới tiểu thiên tồn tại các loại bí cảnh, chỉ cần đề cập tới không gian bí cảnh, gần như toàn bộ bí cảnh đều có hạn định. Không người nào có thể phá vỡ được những hạn định bí cảnh này.

Cơ hội này quả thực vô cùng quý báu.

Chỉ có điều loại phù lục này thật giả khó phân, phải có vận khí, cho dù là tìm được cái thật đi nữa, cũng phải bỏ vào rất nhiều linh thạch. Nhưng khi đi vào mà phát hiện ra nguyên khí bí cảnh khô cạn, hoặc là bị người nhanh chân đến trước, vậy thì buồn bực rồi.

Linh Ẩn phong, ở về phía Tây Bắc Thánh đường, cao ngất trong mây, non xanh nước biếc, mây trắng vờn quanh. Quả nhiên thánh địa tu hành, xưng là Linh Ẩn, quả thực có ý tứ động thiên phúc địa. Linh Ẩn nhất mạch từ trước tới nay đều sinh ra cường giả Thánh Đường, mấy trăm năm trường thịnh không suy.

Bởi vì phong cách của Linh Ẩn Đường, cho dù là thời kì cường thịnh nhất cũng không bộc lộ tài năng như Đạo Quang Đường. Đây cũng là đặc điểm của bọn họ, hơn nữa Linh Ẩn Đường ghi chép lại, mỗi đời đều xuất hiện một vị tổ sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.