Chương trước
Chương sau
Vương Mãnh ngừng lại nguyên lực, cũng không trêu chọc phiền toái gì cả, không có thuật tu bên người, bị đám Bức Yêu đông đảo cuốn lấy, không chết cũng hủy hoại dung nhan.

Đi tới một hồi, trên mặt Vương Mãnh lộ ra thần sắc khác thường, địa quật này cũng không có lớn, bốn phía đỏ như lửa, trên vách tường còn tinh thể màu đỏ. Bốn phía cảm nhận được một cỗ nguyên lực chi hỏa. Mà vừa rồi cảm nhận được thổ nguyên lực lại bị hạ thấp. Nhìn vách tường trên đỉnh hang, không ngờ tràn ngập mộc nguyên lực. Hai loai thuộc tính thiên nhiên tương khắc không ngờ lại cùng tồn tại. Sau khi thần các bị phong ấn, thần thức biến mất dường như lại trở lại, cường độ xa xa mới kịp hồi trước, nhưng cảm giác lại rất đúng.

Hang động này lối rẽ vô số, Vương Mãnh hoàn toàn đi theo cường độ nguyên lực, không ngờ xa xa cảm nhận được thủy nguyên lực, hơn nữa dày đặc hàn ý, sau một lát không ngờ xuất hiện ánh sáng cuối thông đạo.

Một cỗ gió lạnh tràn vào cửa động, Vương Mãnh đi ra trước mắt là một thế giới hoàn toàn không biết.

Băng tuyết ngập trời, đập vào mắt là một màu trắng thủy chung, tuyết lớn trắng xóa, hoàn toàn là một thế giới băng tuyết.

Xem ra trong lúc vô ý hắn đã tiến vào bên trong một bí cảnh. Kiếp trước hắn đã trải qua không ít bí cảnh nhưng cũng chưa tính là khoa trương cho lắm. Vương Mãnh kinh ngạc chính là, tại thế giới băng tuyết ngập trời này, không ngờ cảm thấy một tầng kim nguyên lực.

Một đường đi tới đây không ngờ gặp phải Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đầy đủ hết, hơn nữa lại không tương khắc nhau.

Vương Mãnh dường như cảm giác được cái gì đó, vung tay lên, một cỗ nguyên lực phóng ra, một đống tuyết nổ tung, trên mặt có khắc bốn chữ -- Hồn Hải Tuyết Uyên.

Nhìn tấm bia đá này cũng không biết bao nhiêu năm tuổi, nguyên lực trên trận pháp cũng tiêu tan gần hết rồi.

Nói không chừng là một vị tu hành, thậm chí là nơi của một môn phái tu hành lánh đời. Tuy nhiên Vương Mãnh đối với mấy cái này cũng không hứng thú, cái hắn cảm thấy hứng thú chính là vì sao nơi này ngũ hành nguyên lực lại hài hòa như vậy.

Thánh tu, thuận lòng trời mà đi, theo ý nghĩa sâu xa nào đó, thì thiên đạo tại bên người.

Vương Mãnh vẫn không nhúc nhích mà đang suy nghĩ, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ. Tuyết rơi xuống người hắn, vừa mới đầu thì tuyết rơi tới gần lập tức tự động hòa tan. Dần dần tuyết rơi chồng chất, không bao lâu sau tuyết lớn đã bao phủ Vương Mãnh.

Phía sau Vương Mãnh là một tòa băng sơn thật lớn, cửa động chính là một lỗ hổng nhỏ dưới chân núi.

Trong thế giới trắng mù mịt này, Vương Mãnh như một điểm đen nhỏ, rất nhanh bị đồng hóa.

Kim Khuyết Quyết, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết, Mộc Xuân Quyết, Thổ Khôn Công tuần tự lưu chuyển trong cơ thể Vương Mãnh. Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác giác ngộ, nhưng còn kém một chút, lại cảm thấy như một cái hào rộng chắn ngang Vương Mãnh vậy. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim. Vương Mãnh nếm thử đủ loại thứ tự, ý đồ khiến ngũ hành tương khắc rơi xuống thấp nhất. Nhưng cảm nhận được có một con đường ngũ hành nguyên lực cùng tồn tại. Vương Mãnh hơi hơi thể ngộ, kỳ thực hắn từng chỉ điểm qua cho Hồ Tĩnh. Nước lửa có thể tương dương, ngũ hành tương khắc rất phức tạp, nhưng nếu nếu nghĩ kỹ thì bản chất là giống nhau.

Vương Mãnh như là lâm vào bên trong giấc ngủ say, trong đầu hắn, năm quang cầu tung tăng truy đuổi, nhưng đôi khi lại tiếp viện cho nhau, đôi khi lại cắn nuốt lẫn nhau, loạn thành một đoàn. Dần dần hình thành ra trật tự kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng vẫn không hề có ý cộng dung vào nhau.

Quang cầu kéo dài, như là một con rắn tham ăn, liều mạng truy đuổi cái đuôi của mình, càng không ngừng xoay quanh…

Sợ cái gì chứ?

Nếu cắn được thì thế nào?

Bỗng nhiên, “rắn tham ăn” đình chỉ chuyển động, đầu tự nhiên cắn vào đuôi. Trong nháy mắt, hào quang nhiều mầu sắc mãnh liệt phát ra, nguyên lực không ngừng kích động bên trong cơ thể Vương Mãnh.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại nguyên lực, không giờ khắc này không ngờ lại hợp thành một thể một cách thần kỳ. Dần dần hóa thành một đạo bạch quang, khuếch tán ra bên trong thân thể Vương Mãnh.

Oanh…

Một đống tuyết cao tới vài mét bỗng nổ tung, tuyết bay đầy trời. Vương Mãnh bay lên trời, lơ lửng trên không trung. Thánh tu thiên đạo thể ngộ, khiến cho hắn trực tiếp đột phá bình cảnh nguyên lực mười lăm tầng.

Vương Mãnh chịu áp lực hồi lâu cũng không kìm nổi, ngửa mặt lên trời thét dài, biểu đạt niềm vui sướng trong lòng.

Hóa ra ngũ hành thể là có chuyện như vậy, khó trách Vọng Thiên chỉ cần ngắn ngủi 200 năm là có thể trở thành Đại Thiên giới đệ nhất nhân. Ngũ hành thể bản thân chính là một loại tồn tại nghịch thiên, nếu không khéo léo mượn đoạn thiên nhai, bản thân mình cũng ôm quyết tâm tử chiến, thì tuyệt đối là thập tử vô sinh.

Nguyên lực dần dần khuếch tán ra ngoài, cảm ứng nguyên lực giữa thiên địa, băng nguyên lực cùng phong nguyên lực đang tàn sát bừa bãi bên trong bão tuyết đã trở nên cực kỳ rõ ràng.

Cũng khó trách Vọng Thiên đối với thiên đạo lại có lý giải thấu triệt như vậy. Hắn chứng kiến, nghe thấy, thậm chí là cảm giác cũng không giống người bình thường, thể ngộ đương nhiên cũng nhiều hơn.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng sét đánh….

Tuyết lở…

Đắc ý vênh váo, Vương Mãnh tay không tấc sắt tiến vào trong một bụng núi, chỉ nghe thấy chung quanh những tiếng gầm rú vang lên không ngừng. Tâm tình của Vương Mãnh lúc nhưng lại vô cùng tốt, mấu chốt nhất chính là, hắn rốt cuộc cũng có thể ngự kiếm thuật rồi.

Kim Khuyết Quyết, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết, Mộc Xuân Quyết, Thổ Khôn Công hòa hợp thành một thể, biến thành tiểu thừa ngũ hành quyết của riêng Vương Mãnh.

Bình thường công pháp mâu thuẫn phá nhau, lúc này đã vui vẻ hòa thuận với nhau, ngũ hành tương khắc lúc này làm cho các loại nguyên lực xích lại cùng một chỗ với nhau.

Vương Mãnh tâm tình vô cùng tốt, ngược theo chỉ dẫn nguyên lực mà hướng tới lối ra. Hắn ở trong này không biết bao nhiêu ngày rồi, cũng tới lúc phải trở về.

Oanh…

Mặt đất mở ra, lập tức bụi bay tán loạn, trong bóng đêm từng đạo u quang lập tức công kích tới Vương Mãnh.

Mặt đất thoát ra một cái động Chu Yêu(Nhện yêu) thật lớn, thân thể rộng tới năm sáu mét, từng đạo u quang kia đúng là tơ nhện.

Trên trán có nhiều hơn một con mắt, Vương Mãnh có thể lục tìm trong trí nhớ. Chủng loại này vẫn kéo dài tới tận thế giới Trung Thiên, thế giới Đại Thiên, cũng giống như dân bản xứ của thế giới Tiểu Thiên.

Tam Nhãn Thôn Địa Tà Chu Vương.

Thôn Địa Tà Chu Vương này trên người có thổ nguyên lực dày đặc, hiển nhiên trong hoàn cảnh không có thiên địch (khắc tinh) thế này, tương đối dễ chịu.

Tơ nhện bắn ra hang động, lập tức nổ tung, bất cứ lúc nào cũng bay loạn. Tà Chu Vương cũng không dựa vào pháp thuật công kích, mà thân thể tiên thiên của nó có thể chống đỡ được pháp thuật.

Nó có thể đi trên vách đá như đi trên đất bằng, tốc độ cực nhanh, lại tinh thông săn mồi trong đêm.

Vương Mãnh không ngừng trốn tránh, tốc độ của quái vật này cực nhanh. Nếu chẳng may bị tơ nhện cuốn lấy, tuyệt đối là con đường chết.

Đáng sợ nhất chính là, từng đạo tơ nhện cũng không có đi thẳng, mà là cong theo một đường cong huyền ảo. Trong bóng đêm, Vương Mãnh không phải dựa vào ánh mắt mà là cảm giác.

Tà Chu Vương phát hiện ra Vương Mãnh trên vách đá, nó giống như mị ảnh bắn thẳng tới Vương Mãnh. Đồng thời tất cả móng vuốt mở ra toàn bộ, đây là công kích tất sát của Tà Chu Vương --- Phược Yêu Liêm Trảm.

Bất kể là con mồi cực kỳ nhỏ, chỉ cần bị nó nắm, lập tức trở thành thực vật của Tam Nhãn Thôn Địa Tà Chu Vương này. Đúng lúc đó, ánh mắt thứ ba của nó bắn ra quang mang mãnh liệt, hoàn toàn tập trung vào con mồi.

Trong bóng tối, trên mặt Vương Mãnh lộ ra vẻ tươi cười, Đoạn Nhận di chuyển trên không: “Thánh Đường kỹ Phù Quang Lược Ảnh.”

Từng đạo kiếm khí bắn ra bốn phía chung quanh, đối mặt với Tam Nhãn Thôn Địa Tà Chu Vương công kích, thân hình có vẻ rất tiêu sái.

Tà Chu Vương giáp xác quả thực như sắt thép, nhưng nó có yếu hại hiếm thấy, thì phải là khớp xương, móng vuốt vô cùng cứng ngắc, khớp xương phi thường giòn.

Vương Mãnh xẹt qua dưới chân Thôn Địa Tà Chu Vương, mà Chu Vương lại mất đi khống chế, bay thẳng tới vách tường đối diện.

Trên không trung, thân thể và móng vuốt ở riêng, giống như khắc lên trên vách tường.

Rầm!

Tà Chu Vương giống như cái kéo to lớn cắm thẳng vào bên trong vách đá.

Vương Mãnh vừa rơi xuống đất, lật tay lại, động kiếm quyết, Đoạn Nhận hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp chui vào bên trong thân thể Tà Chu Vương.

Bị dính thẳng vào vách tường, vất vả trong chốc lát Tà Chu Vương mới khỏi lắc lư nữa.

Vương Mãnh đâm ngược Đoạn Nhận, trong ngực dâng lên một cỗ hào hùng, đây là ngũ hành lực, uy lực khó có thể tưởng tượng nổi.

Tam Nhãn Tà Chu Vương lực phòng ngự có thể so với Thể Tu tầng ba mươi trở nên. Nhưng lại dễ dàng bị phá vỡ lực phòng ngự. Vương Mãnh lần đầu thử nghiệm ngũ hành lực, hiệu quả không giống bình thường. Cũng khó trách, năm đó Vọng Thiên lại khí phách như vậy, hoàn toàn không để những bán thần khác vào trong mắt.

Vọng Thiên xuất đạo chậm, mệnh cách vừa tới thời điểm tiểu viên mãn, cũng đã danh chấn thiên hạ. Chẳng những kiếm pháp của hắn siêu tuyệt, đan tu, khí tu, chế phù cũng thể hiện ra năng lực không gì sánh kịp. Dường như không gì không làm được, bộc lộ tài năng!

Trắng trợn hơn chính là, mệnh cách đại viên mãn cao thủ đều dám khiêu khích. Hơn nữa từng thành công trốn thoát một bán thần Thánh Tu. Mới đầu còn tưởng đối phương không muốn đắc tội Ma Thần Giáo, hiện tại xem, Vọng Thiên đúng thật là thoát bằng bản lĩnh của mình.

Lấy được ngũ hành lực, mới có thể tính là mượn thiên lực chân chính.

Vuốt ve Đoạn Nhận, Vương Mãnh không khỏi nhớ tới Bất Ngữ Kiếm, đây là những chấp niệm dày đặc ở kiếp trước mang tới. Nhưng Vương Mãnh gần đây cảm giác chỗ nào không đúng, chính hắn đúng là cũng rất chấp nhất với kiếm, dù sao rất đẹp, cũng rất có cảm giác, nhưng…

Vương Mãnh thân thể chấn động, hắn nghĩ tới Vọng Thiên, nghĩ tới Tuế Nguyệt Vô Tình Kiếm ẩn chứa pháp tắc chi lực hoàn mỹ kia.

Trong phút chốc, Vương Mãnh có một loại thấu hiểu triệt để, hắn nghĩ nhầm một chuyện rồi. Cho tới nay hắn đều quy cho sự hùng mạnh và thành công của Vọng Thiên là do Ma Thần Giáo hùng mạnh. Mạc Sơn tới từ thế giới Tiểu Thiên đúng là rất có thành kiến với Đại Thiên thế giới Vọng Thiên. Vọng Thiên là thiên tài chân chính, hắn luyện đan, luyện khí cũng không phải là khoe khoang, lại càng không phải muốn tạo thế cho Ma Thần Giáo. Mà là ngũ hành thể, chính là cần phải toàn diện, chỉ có nắm giữ tất cả thế giới, mới có thể chân chính ngộ ra một kích bao hàm vạn vật.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, vạn thiên đại đạo thị thương tang.

(DG: câu này hay mình để nguyên: Trời nếu có tình trời sẽ già, hàng nghìn vạn đại đạo đều tang thương.)

Vương Mãnh mỉm cười, lúc này, một tia không cam lòng cùng chấp niệm ở kiếp trước cuối cùng cũng biến mất.

Năm tháng vô tình sao?

Hàng nghìn hàng vạn đại đạo, tuyệt không chỉ có một.

Vương Mãnh nhìn Đoạn Nhận trong tay, không kìm nổi bật cười. Chấp niệm về Bất Ngữ kiếm không ngờ lại kéo dài tới chuyện chọn lựa kiếm, thật sự là buồn cười.

Hắn để lại cho Lôi Đình một chữ “Xá” hóa ra người không thể ‘xá’ là chính bản thân hắn.

Xá, không phải là vứt bỏ, là tồn tại, là hóa thành một bộ phận của linh hồn.

“Ngươi hẳn là cần phải có tên, kêu là Đoạn Thiên Nhai đi.”

Vương Mãnh khẽ mỉm cười, thu hồi đoạn kiếm, một Đoạn Thiên Nhai chấm dứt, một Đoạn Thiên Nhai mới bắt đầu.

Đoạn Nhận trong tay phiếm lên u quang, biến mất trong túi càn khôn.

Vương Mãnh đang chuẩn bị lấy túi tơ của Tà Chu Vương ra, thứ này vẫn có tác dụng. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra không khí chung quanh không đúng. Trong bóng tối mờ ảo từng ánh đèn xếp như đèn lồng, mấu chốt nhất là một chỗ áp lực tới từ không khí phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.