Chương trước
Chương sau
Lăng Độ Sơn nhiệt tình đánh giá Vương Mãnh. “Ha ha, nếu không chê cười mà nói, ta gọi là Vương lão đệ đi. Vương lão đệ xem ra là Thánh tu à, như thế nào lại…”

Trước đây Yên Vũ Nguyệt đi nơi nào cũng khiến người ta phải nhượng nàng ba phần. Hôm nay thực ra rất tốt, trước bị người đuổi giết, cuối cùng còn phải lây vinh quanh của người khác, khí tập hơn mười năm của nàng đều bị mất cả rồi.

Vương Mãnh nhìn thoáng qua Yên Vũ Nguyệt, giật mình nói: “Lăng tiền bối, tiến thêm bước nữa rồi nói chuyện.”

Yên Vũ Nguyệt tuy rằng muốn nghe, nhưng lại nề hà Lăng Độ Sơn vừa cứu nàng một mạng, cho nên cái gì cũng khó nói.

“Vương lão đệ, ngươi và tiền bối…”

Vương Mãnh cười cười nó: “Ngươi nói lão nhân kia hả, lão muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng ta không có hứng thú, cho nên lão nhàn rỗi không có việc gì đều quấn quít lấy ta.”

Lăng Độ Sơn trong lòng có ý nghĩ muốn đập đầu vào tường rồi. Đây quả thực là diễm phúc đệ nhất thiên hạ, không ngờ còn có người không cần, đây là chuyện gì vậy.

“Lão đệ à, ngươi…có thể giúp ta tiến cử một chút không?”

Lăng Độ Sơn có lệnh của tông chủ, cho nên trong lòng nóng như lửa đốt.

“Tiền bối…”

“Đừng, đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng kêu như vậy, kêu một tiếng lão ca, cũng rất cho ta mặt mũi rồi.”

Nếu một ngày Vương Mãnh thành đệ tử của vị tiền bối kia, bối phận còn cao hơn hắn nhiều nha.

“Khụ khụ lão ca, lão nhân kia tính tình rất quái gở, hơn nữa hành tung bất định. Như vậy đi, lần tới lão tìm ta, ta sẽ giúp ngươi truyền đạt một chút.”

“Vương lão đệ, đại ân này không thể nào cảm tạ được hết. Có chuyện gì, cứ việc mở miệng, a, đợi chút, ngươi xem trí nhớ của ta. Đây là Đấu Tà Lệnh của Tà Linh Đường chúng ta. Ngươi mang theo, có chuyện gì cần nhờ tới đệ tử của Tà Linh Đường, cứ việc sai phái.”

Vương Mãnh cũng không khách khí, trước mắt hắn đúng là cần phải có đồ vật gì hộ thân, không có thần cách, thật đúng là rất mạo hiểm.

“Lão ca, phải giữ bí mật với Yên Vũ Nguyệt kia, ngươi có biết, nàng cũng muốn…”

Lăng Độ Sớn lập tức vui vẻ, Vương Mãnh này quả nhiên là huynh đệ tốt. Bá Thiên Đường khẳng định cũng muốn mời tiền bối rời núi, còn ai bài Yên Vũ Nguyệt thi triển mỹ nhân kế. Thực sự là không được tốt lắm nha, không phải muốn phối hợp với Hoàng Phủ Kỳ diễn trò chứ.

Hoàng Phủ Kỳ là loại người gió chiều nào ngả chiều đó, căn bản không có gì trung thành cả.

“Yên tâm, yên tâm, ta biết mà, nếu không ta giúp ngươi tách khỏi nàng?” Lăng Độ Sơn vội vàng nói, có qua có lại mới toại lòng nhau.

“Không có việc gì, ta có thể xử lý, Lăng tiền bối có rảnh tới Lôi Quang Đường, ta mời ngươi uống rượu.”

“Ha ha, nhất định nhất định.”

Lăng Độ Sơn vui cười hớn hở, nhìn thoáng qua Yên Vũ Nguyệt, tới sớm không bằng vừa đúng.

Hắn rốt cuộc cũng có thể về Tà Linh Đường, lần trước bị tông chủ mắng một trận đá ra ngoài, ở trong này đã lâu rồi. Không ngờ hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm (trời cao không phụ người có tâm),không ngờ thực sự chờ được. Hơn nữa còn tìm được nhân vật mấu chốt, có manh mối là Vương Mãnh này, chạy đi đâu cũng không thoát được nha.

Chỉ có điều ngoại trừ Lôi Hỏa Đường ra còn hơn cả một Bá Thiên Đường nữa, đối thủ cạnh tranh này quá mạnh, phải cho tông chủ biết.

Nếu chẳng may bị tiền bối của Bá Thiên đường mời đi, Tà Linh Đường vĩnh viễn không có cơ hội xoay người. Ghê tởm hơn nữa là Tấn Thiên Nam này không ngờ dùng mỹ nhân kế!

Vô sỉ, quá vô sỉ!

Bởi vì công lực của Lăng Độ Sơn cho nên Yên Vũ Nguyệt không dám nghe lén “Người không ngờ không đi.”

“Yên sư tỷ, không thể nói như vậy chứ, ta lại không có làm chuyện gì vô lý cả, vì sao phải đi. Hơn nữa vừa rồi chính ta cứu ngươi một mạng nha. Ta nghe nói Tà tu ân oán rõ ràng, chẳng lẽ đều là gạt người?” Vương Mãnh nhún nhún vai nói.

Yên Vũ Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh, Vương Mãnh bỗng nhiên “hơi sợ” mà lùi lại phí sau một bước, tay vòng quanh ngực, “Yên sư tỷ, chẳng lẽ ngươi muốn giết người bịt miệng?”

Yên Vũ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nàng biết đối phương đang đùa nàng. Thân là Tà tu, hơn nữa là người kế thừa Thủy Tổ, tín tâm của Yên Vũ Nguyệt có thể biết được là cao tới đâu.

Cắn cắn môi, nàng nói: “Vương Mãnh ta sẽ không buông tha hắn, lần này ngươi đã cứu ta, nói ra yêu cầu của ngươi. Chỉ cần ta có thể làm ta sẽ làm. Tuy nhiên, ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau ân oán thanh toán xong, lần sau gặp mặt bằng bản lĩnh!”

Bá Thiên Đường đường quy chính là ân oán phân minh. Nếu không trả ân tình này cho đối phương, lòng tự trọng cũng không cho phép nàng ra tay. Có thể là vì Thủy Tổ, lại không thể không tìm Vương Mãnh, thậm chí còn phải vận dụng một ít thủ đoạn không theo quy tắc thông thường.

Vương Mãnh đánh giá Yên Vũ Nguyệt một chút, nói: “Kỳ thực cũng không có gì, những người này đều nói Yên sư tỷ quốc sắc thiên hương. Ta ngược lại muốn nhìn xem một chút diện mạo thật của ngươi.”

Kiếp trước một lòng theo đuổi thiên đạo khiến cho hắn vẫn tiếc nuối, thẳng thắn mà nói, Vương Mãnh rất hiếu kỳ.

Yên Vũ Nguyệt trầm mặc nữa ngày, Vương Mãnh cười cười nói: “Không phải đâu, chẳng lẽ yêu cầu nho nhỏ ấy cũng…”

Vương Mãnh còn chưa nói xong, Yên Vũ Nguyệt dứt khoát đưa tay sờ lên mặt nạ, gió nhẹ phất qua, Vương Mãnh như hóa đá.

Lúc Vương Mãnh phản ứng lại được, thì giai nhân đã biến mất vô tung vô ảnh rồi, chỉ còn lại hương thơm.

Vương Mãnh nhìn nhìn chung quanh, xoa xoa nước miếng, lại nhìn lên không trung, kỳ thực hắn còn có một yêu cầu… sư tỷ, có thể dẫn ta đi thêm một đoạn đường nữa không?

Vương Mãnh phi thường bi thúc tìm đường trở về Thánh Đường, là một kiếm tu, không thể ngự kiếm mà bay, cảm giác thật khó có thể chịu nổi.

Tuy nhiên có thể thấy được chân dung của Yên Vũ Nguyệt, dường như vẫn đáng giá…A, nơi này chẳng phải vừa đi qua sao?

Bên trong rừng rậm đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên của người nào đó…

Vương Mãnh chung quy không đi ra được khu rừng rậm không biết tên này. Tuy nhiên hắn không ngờ lại phát hiện ra thổ mộc nguyên khí rất nhiều bên trong rừng rậm này.

Tu hành ngũ hành thuật, tuy rằng ngũ hành tương khắc làm cho Vương Mãnh rất đau đầu. Nhưng nếu nói có lợi thì phải là cảm giác ngũ hành lực càng trở nên nhạy bén.

Người phân ra ngũ hành, nhưng trời đất cũng không chỉ có ngũ hành, ví dụ như Lôi Trì ẩn chứa lôi thuộc tính rất mạnh. Ngay cả Lôi Quang đường gần đó cũng bị ảnh hưởng nhất định. Tuy nhiên nhân loại khi được thiên địa ban ân trí tuệ, đồng thời cũng hạn định thân thể ngũ hành thuộc tính. Nhưng cũng không thể cứ thế hấp thu như linh thú, bằng không đệ tử Lôi Quang Đường khẳng định cũng rất hoành tráng.

Vương Mãnh tìm kiếm địa phương phát ra mộc nguyên lực phi thường nồng hậu, tạo thành một chỗ ở giản dị. Mộc Xuân Quyết và Thổ Khôn Công là điểm hắn yếu nhất, kỳ thực lấy việc lý giải công pháp của Vương Mãnh, tu hành loại ngũ hành pháp thuật cấp thấp này hẳn là phải nước chảy thành sông, nề hà chi ngũ hành tương khắc. Nhưng mà hiệu quả lại chỉ có hơi chút, nhìn như chỉ hơn hai loại thuộc tính, nhưng tu hành khó khăn tăng trưởng rất nhiều, cửa ải nguyên lực mười lăm tầng nho nhỏ cũng làm Vương Mãnh khó khăn thật lâu.

Vương Mãnh cũng thích ứng trong mọi tình cảnh, địa phương này nguyên lực không tồi, lại không người quấy rầy. Lúc luyện công, Bồi Nguyên Công và Bạo Dẫn Quyết tới ngưỡng rồi, không đột phá tầng 15 cũng vô cụng. Vương Mãnh luyện ngũ hành công pháp tới thời điểm liền lật xem pháp thuật phù lục của Thánh tu.

Đủ loại phù lục tạo thành đống lớn, cũng đủ cho Vương Mãnh xem một hồi lâu. Xem ra bí kỹ của Thánh Đường Các tiêu chuẩn cao hơn một chút, nhưng vẫn chưa động được tới trung tâm của Thánh Tu. Vương Mãnh tỉ mỉ chọn lựa ra năm loại công pháp cũng không dễ dàng lắm, nhưng những công pháp này chỉ sợ dùng tới tầng 20 mà thôi. Nếu muốn hướng lên trên cần rất nhiều công pháp ngũ hành tốt, mà chỉ sợ cũng chỉ còn cách đi vào tổng đường mới có thể xem được.

Vương Mãnh trên cơ bản cũng duy trì quan hệ tốt đẹp với yêu quái yêu thú ở địa phương không biết tên này, không quấy rầy nhau. Hắn không ngừng biến hóa ngũ hành lực khiến cho đám yêu thú đều kính nhi viễn chi. (tôn kính mà không thể gần gũi.)

Tu hành vốn là chuyện đấu tranh rất vất vả, rình thiên ý, kiếp trước hắn không có kinh nghiệm trên phương diện tu hành Thánh Tu công pháp. Nhất là vô hình công pháp càng không có nhiều kinh nghiệm cho lắm. Vương Mãnh chỉ có thể nếm thử các đường đi, nhưng kết quả là, càng luyện càng trở về. Nếu có thể cho người tu hành khai quật ngũ hành lực bản thân từ những bước đầu tiên, luyện chỉ bất luận một loại nào, Vương Mãnh đều rất nhanh có thể hoàn thành. Nhưng tu luyện năm loại cùng một lúc, vừa mới bắt đầu đã mâu thuẫn với nhau, luyện tới mức thì ngược lại cắn trả lẫn nhau. Đây là do nguyên lực khống chế của Vương Mãnh không đủ thuần thục. Nếu không thật sự phải dùng Linh Hư Đan của Chu Phong rồi.

Liên tục gây sức ép rất nhiều ngày, Kim Khuyết Quyết, Thủy Lan Công, Hỏa Diệm Quyết mới miễn cưỡng chế trụ được. Mộc Xuân Quyết và Thổ Khôn Công rõ ràng rút lui, điều này làm cho ngũ hành thuật vốn đã không cân bằng lại càng không cân bằng. Chỉ dựa vào nguyên lực đền bù lại, hoàn toàn là làm nhiều công ít.

Vương Mãnh cũng vắt hết cả óc, hắn rốt cuộc minh bạch được lời lúc trước Từ Hoảng đã nói, tu hành thật sự cần thiên phú, ngốc nghếch khổ luyện đôi khi là không thể thực hiện được.

Không nghĩ ra, cũng không thể không luyện, Vương Mãnh vẫn tu hành như cũ, luyện tốt lắm, bị triệu tiêu đi, sau đó lại luyện. Quá trình này khiến người ta chán muốn chết, cũng muốn nôn chết, tuy nhiên Vương Mãnh còn chịu được, thần kinh rất lớn, cũng đủ chấp nhất, đợi kỳ tích phát sinh.

Nếu không thể luyện thành năm loại phương pháp này, tìm được mấu chốt để đối phó ngũ hành. Đời này hắn có khả năng không thể bước lên đại đạo rồi. Thế giới tiểu Thiên chính là dựa vào mệnh ngân tăng trưởng mà sống lâu. Nếu hắn không thể giải quyết vấn đề ngũ hành, khả năng thật sự sẽ mang theo thần cách tan thành mây khói.

Không biết thế nào, có lẽ bởi vì rất hỗn loạn, Vương Mãnh thường thường nhớ tới dung nhan hồn xiêu phách lạc kia. Yên Vũ Nguyệt cũng không mị hoặc, nhưng vẻ đẹp của nàng thật sự át cả ánh sáng, nếu chỉ luận dung mạo mà nói, Yên Vũ Nguyệt và Dương Dĩnh mỗi người một vẻ. Nhưng khí chất của Yên Vũ Nguyệt, là sức hấp dẫn nhất sâu thẳm trong linh hồn mỗi người nam nhân.

Bình thường vu đúng là rất tự chủ trước mặt mỹ nhân, một lòng theo đuổi thiên đạo. Nhưng khả năng là bị ngũ hành công pháp này làm nhục rồi, có thể bị tẩu hỏa nhập ma, rất khó chuyên tâm được.

Dưới tình huống như vậy, Vương Mãnh cũng không dám cường luyện, không thể nghi ngờ lại cảm nhận được ở sâu bên trong rừng rậm không ngờ có một cỗ nguyên lực dao động rất khác thường, rất hỗn loạn. Mới đầu hắn tưởng mình luyện ngũ hành công tới chóng mặt hoa mắt, nhưng vài lần cảm nhận được, Vương Mãnh quyết định tìm tòi.

Địa phương thổ nguyên lực phát ra là một hang động ngăm đen, đang do dự, Vương Mãnh bỗng nhiên cười cười: “Ha ha, từ lúc nào lá gan ta nhỏ đi như vậy nhỉ.”

Hang động rất sâu, không đi bao lâu, phát hiện ra một địa quật không nhỏ. Thế giới Tiểu Thiên tồn tại không ít bí cảnh, một vài nơi đã bị người tu hành khai thác, phát triển, trở thành lãnh địa của mình. Thánh Đường và các đại tông phái khác hàng năm đều phái người đi tìm kiếm.

Nếu không phải cảm nhận được ngũ hành lực, Vương Mãnh cũng sẽ không phát hiện ra cửa động này. Cửa động không lớn, ai có thể nghĩ được bên trong đó lại có động thiên.

Xem tình huống cửa hang này, hẳn là đã lâu không có ai tới. Trong cơ thể Vương Mãnh, đam mê mạo hiểm bắt đầu bay lên, hơn nữa bởi vì công pháp phiền nhiễu, càng cần phải giải phóng một chút.

Trong bóng tối, có thể nhìn thấy một đám ánh mắt màu đỏ. Đây là Bức Yêu (dơi yêu),tuy nhiên trình độ này cũng không phải quá mạnh. Bức Yêu này có thể hút máu, hơn nữa còn có độc, nhưng đó chỉ là nhằm vào phàm nhân mà thôi, người tu hành cũng không sợ, trừ phi là Bức Yêu cực mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.