“Vương sư huynh thật là rất khiêm tốn, lần này ta tới đây là đại biểu cho hoạt động đấu giá của Thánh Đường đến mời. Thanh kiếm được Vương sư huynh rèn ra kia và đan dược có hứng thú tham gia đấu giá hay không?” 
Trương Lương hỏi. 
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong thời gian này có người tới hỏi giá, tuy nhiên cũng không cao, không phải vật phẩm mình cần, chỉ muốn lây chút vận khí mà thôi. 
Bán đấu giá thì hoàn toàn là khác hẳn, ai dùng tiền nhiều đi mua vật vô dụng chứ. Nếu không ai mua, chẳng phải mất mặt sao? 
Đồ vật này của Vương Mãnh, tự nhiên Vương Mãnh quyết định. 
Theo vẻ mặt của mọi người, Trương Lương biết cũng không khác với dự đoán của mình lắm. Bọn họ là không quá nguyện ý đưa ra ngoài sáng, dù sao mọi người đều có một loại bảo thủ ở trong lòng, không cần phải mạo hiểm. 
Bán đấu giá bảo vật thì tương đối có giá trị, ngược lại, cũng rất dễ dàng mất mặt. Nhất là Vương Mãnh không trở thành đệ tử của bốn vị tổ sư, như vậy cũng mất đi giá trị vuốt mông ngựa rồi. (Nịnh nọt) 
Nhưng Trương Lương cũng không phải tới để cho Lôi Quang Đường mất mặt, mà hắn tin tưởng ánh mắt của các vị sư tổ. 
Vương Mãnh cười cười nói: “Bán đấu giá cũng không phải không thể được, chỉ có điều bán như thế nào?” 
Trương Lương hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Vương Mãnh không ngờ lại đáp ứng: “Quy củ của Thánh Đường, bọn họ bình thường bán đấu giá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958529/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.