Minh Nhân là người rất thành thật, nhìn Vương Mãnh rèn kiếm, tuy rằng là phù kiếm song tu nhưng hắn vẫn như cũ thản nhiên nói không nhìn ra cái ưu điểm gì cả. Hắn không giống như những đệ tử khác, một trăm người nhìn thì cả trăm người rung đùi đắc ý, mở miệng ra là tốt tốt tốt, kỳ thực căn bản không hiểu tốt ở cái gì cả.
Linh Ẩn Đường rõ ràng kết giao với Lôi Quang Đường, thật giống như không đánh thì không quen nhau vậy. Mà đám người Vương Mãnh cũng rất tán thưởng cách đối nhân xử thế của Lý Thiên Nhất và Minh Nhân. Cho dù là đối thủ, cũng phải đường đường chính chính, có đối thủ như vậy mới là một loại hạnh phúc.
Là đệ tử của Lôi Quang Đường, nhìn thấy đệ tử Linh Ẩn Đường đều nguyện ý xưng huynh gọi đệ với bọn họ, cảm giác này giống như từ một cái xác không hồn mà sống lại vậy.
Đệ tử Lôi Quang Đường trước kia đi tới nơi nào cũng bị người ta khinh thường, chính bọn họ cũng khinh thường chính mình. Mỗi ngày đều lang thang, tính toán kiếm một chút đỉnh tiền, thêm một khối linh thạch, … hoàn toàn quên đi thân phận của mình, đừng nói gì tới tồn tại vấn đề tình cảm.
Người tu hành cũng là người, cũng cần nhận thức và cổ vũ, nhất là tới từ bên ngoài.
Đám người Minh Nhân cao cao tại thượng, giống như Lý Thiên Nhất, càng phải ngửa mặt trông lên. Thẳng thắn mà nói, đệ tử Lôi Quang Đường trước kia ngay cả tư cách ngửa mặt trông lên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958528/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.