Thân Đồ khóe miệng lộ ra nụ cười xơ xác: “Đám phế vật Lôi Quang Đường dùng linh thạch chỉ lãng phí mà thôi. Đại sư huynh anh minh, nhiệm vụ lần này hoàn thành, trở về chắc có thưởng. Tuy nhiên Tác Minh diễn thì diễn nhưng cũng không cần quá sức như vậy, răng cũng rơi ra rồi.”
Mọi người cười to một trận, Tác Minh bây giờ vẫn còn có chút choáng váng. Hắn mới là chân chính khổ không nói thành lời được, cái cuốc chết tiệt kia đánh trúng mệnh môn của hắn, lực đạo không lớn nhưng đủ làm cho lực lượng của hắn tan rã. Con mẹ nó đây đúng là ngậm miệng ăn quả đắng à, lão tử cũng không thể ồn ào nói mệnh môn của mình ở gáy à?
Tác Minh cũng chỉ đùa cợt cùng mà thôi.
Chuyện này náo lớn tự nhiên náo tới tai của Từ Hoảng, bốn người này kỳ thực cũng tức giận.
“Con bà nó, đám tiểu tử Hoành Sơn Đường này khinh Lôi Quang Đường chúng ta không có người sao? Để ta gặp mặt ta phải giáo huấn bọn chúng một trận!”
Vương Bạc Đương nóng như lửa, cũng phẫn nộ không chịu thua kém đệ tử mình.
“Vương sư đệ đừng nóng giận, nói thế nào ta còn thấy được một chút khí phách. Nếu bị người giẫm lên còn mặt nhiên không lên tiếng, thật sự là không có cách cứu rồi.” Từ Hoảng nói.
“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta lấy gì mà đấu với Hoành Sơn Đường. Đại hội lần trước Hoành Sơn Đường thế nào các ngươi cũng biết. Triệu Quảng cũng không ở đây, căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958459/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.