Vương Mãnh sửng sốt nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đều là đệ tử thánh đường, chỉ nên giảng đạo lý mà thôi.”
“Đạo lý cái đầu nhà ngươi, ăn ta một chùy!”
Vương Mãnh khiêng cái cuốc vừa mới đi đi vào, Tác Minh liền cầm búa nện một cái xuống mặt Vương Mãnh.
Mọi người mắng to đê tiện, Vương Mãnh như là bị kinh hãi, cái cuốc trên vai rời khỏi hai tay bay ra ngoài. Nó vẽ một vòng cung duyên dáng trên không, vừa lúc đánh vào sau cổ Tác Minh.
Loại công kích này, đối với thể tu mà nói giống như gãi ngứa vậy. Nhưng mà Tác Minh giống như cả người trúng tà, không lên tiếng nào mà ngã quỵ xuống.
“Ngại ngùng, ngại quá, trượt tay.”
Vội vàng nhặt lên cái cuốc, khiêng ra sau lưng, kết quả lại trượt tay, vừa lúc bản cuốc nện thẳng vào miệng của Tác Minh.
Không có kêu lên tiếng nảo cả, nhưng răng cửa của Tác Minh rơi ra, Vương Mãnh càng ra vẻ xấu hổ.
Lại vội vàng nhặt cái cuốc lên, Vương Mãnh hơi chút hối hận nói: “Ta nói rồi mà đều là đệ tử Thánh Đường, phải giảng đạo lý.”
Vỗ vỗ mặt Tác Minh hắn nói: “Về sau không cần phải nhe răng đâu.”
Thân Đồ ngẩn người, quái lạ, người này là ngốc thật hay giả ngu???
Cái cuốc vừa rồi có lực đạo như thế nào?
Thân Đồ nhìn Vương Mãnh quần áo bẩn hề hề như mới chui từ dưới đất lên, nhất thời cũng không có chủ ý gì, người này đang hù hắn sao?
Mà đệ tử Lôi Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-duong/2958458/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.