Diệp Khê thấy TiêuDực lại nhớ tới còn chưa ăn, chính mình cũng đi theo vào phòng để ăntiếp bữa sáng. Tiêu Dực cười nói: “Khê Nhi vừa rồi lại đi nấu cái gìthế?”
“Ta đi nấu cơm, cho thê chủ mang đi lên núi ăn.”
Trong lòng ấm áp: “Khê Nhi đối ta thật tốt.”
“Thê chủ đối ta cũng rất tốt nha.” Diệp Khê vui vẻ cười, lại có chút lo lắng hỏi: “Thê chủ, mang theo cung tiễn, thực sự gặp được sói cũng không sợsao?”
Tiêu Dực mỉm cười sờ sờ đầu của hắn: “Thực sự gặp được sóicũng không sợ, Khê Nhi không cần lo lắng, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, còncó một chuyện, Khê Nhi nhất định phải nhớ.”
“Được.” Diệp Khê gật đầu, cũng không hỏi chuyện gì.
“Nếu có người lại đến, Khê Nhi liền đóng cửa không cần để ý. Nếu có ngườimuốn đánh Khê Nhi, Khê Nhi liền dùng sức đánh trả, biết không?”
Diệp Khê mở to mắt, đánh người hắn sẽ không làm, nhưng mà, ánh mắt của thêchủ thực kiên định. Diệp Khê có chút ngơ ngác mà gật đầu, tỏ vẻ chínhmình nhớ lời của nàng. Tiêu Dực cười cười, hôn lên trên mặt hắn một cái: “Khê Nhi từ từ ăn, ta đi đây.”
Diệp Khê ngẩn ngơ, phục hồi lạitinh thần thì thấy Tiêu Dực đã đi tới trong sân. Diệp Khê vội vàng đuổitheo ra: “Thê chủ, còn có cơm.” Một bên người nhanh nhẹn mau chân dùngvải bông sạch sẽ bao lại thật tốt cơm cho Tiêu Dực đeo trên lưng, nhìnhai người nàng ra khỏi cửa mới quay lại trong phòng đi thu dọn bữa sáng, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, ‘thê chủ lại hôn hắn,trong sách tranh vẽ đều nói, tài tử thích giai nhân sẽ hôn hắn.’
Thu dọn xong cái bàn, Diệp Khê quét dọn trong phòng một chút, sau đó đọcsách tranh minh họa một lát, luyện chữ một lát, lại đọc sách tranh minhhọa một lát, luyện chữ một lần nữa, nhìn mặt trời đã lên cao, đã giữatrưa. Diệp Khê đem sách cất đi, làm chút cơm trưa ăn,sau đó, nên làm gì đây? Sách đã đọc vài lần, mặt chữ hắn đều nhận thức,chữ cũng luyện vài lần, hắn không muốn luyện nữa, trong nhà sợi tơ cũngkhông có, bằng không còn có thể đan đan dây xích tay.
Diệp Khêchạy đến ngoài tường vây nghiêng đầu nhìn một lát, ngọn núi bên kia cũng không thấy bóng dáng thê chủ trở về. Diệp Khê lại di chuyển một hồitrong phòng, không bằng đi giặt quần áo? Nhưng mà, đều không có quần áobẩn có thể giặt.
Đúng rồi, quần áo!
Diệp Khê mang ra vảitrước kia Tiêu Dực mua về, hắn lúc trước còn nói muốn học làm quần áođâu, gần đây mỗi ngày học chữ, thế nhưng đã quên việc này.
DiệpKhê ôm vải đi qua nhà Đàm Chương Nguyệt, hắn không biết làm quần áo thìtìm người dạy hắn vậy. An đại thúc và An Vụ đang ngồi ở dưới bóng câyđan dây xích tay, Diệp Khê đứng ở cửa nhìn, không biết nên mở miệng nhưthế nào, hắn chưa từng đến nhà người khác.
An đại thúc và An Vụvừa bắt tay vào làm liền cười nói, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, An đại thúc cười nói: “Diệp ca nhi? Ngươi đứng ở ngoài cửalàm gì thế? Mau vào nhà!”
“Đại thúc.” Diệp Khê nhỏ giọng gọi người, đi vào bên trong.
An Vụ nhìn hắn cẩn thận bước từng bước nhỏ kia, bỏ dây xích trong tay chạy ra kéo hắn vào nhà: “Tiến vào tiến vào, ngươi ôm cái gì đó?”
“Vải… ta muốn… học làm quần áo.” Diệp Khê có chút khiếp sợ nhìn phụ tử An gia, không biết bọn họ có đồng ý dạy hắn hay không?
An đại thúc đã cầm một cái ghế đẩu đi ra: “Diệp ca nhi, ngồi chỗ này, đến, ta nhìn xem vải của ngươi, ngươi muốn làm quần áo cho ai mặc? Của ngươi hay là thê chủ ngươi?”
Diệp Khê đem vải đưa cho y: “Làm cho thê chủ.”
* * *
Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực đi săn thú, mặc dù thời điểm ở trong thôn ýchí chiến đấu sục sôi, chờ vào rừng cây không bao lâu mà vẫn là có chútsợ.
Vừa vào rừng cây, Đàm Chương Nguyệt đã đem cung tiễn trênlưng lấy xuống nắm ở trong tay, cung tiễn này là Tiêu Dực làm lúc trước, mặc dù có rất nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng vẫn là có thể dùng tạm thời.Đàm Chương Nguyệt nắm cung trên tay, tên đã lắp tốt vào vị trí, trạngthái khẩn trương chuẩn bị chiến tranh: “Tiêu Dực, có phải hay không, cóphải hay không, thực sự gặp được sói cũng không sợ?”
Tiêu Dực cố ý cười gian: “Ngươi choáng váng hả? Làm sao có thể gặp được sói cũng không sợ?”
“Ai lừa ngươi? Ta cho tới bây giờ chưa nói qua gặp được sói cũng không sợ.”
“Ngươi!” Đàm Chương Nguyệt buồn bực trừng nàng, Tiêu Dực vui vẻ nhếch khóe môi,kéo cung cài tên, nhắm ngay con gà rừng đang nhàn nhã tản bộ phía trước. Một mũi tên bắn ra, gà rừng hét lên rồi ngã gục, Đàm Chương Nguyệt hoan hô một tiếng chạy đi qua nhặt lên: “Tiêu Dực, thật là lợi hại!”
Tiêu Dực mỉm cười chỉ chỉ cái túi sau lưng, Đàm Chương Nguyệt đem gà rừngquăng vào, cười có chút lấy lòng: “Tiêu Dực, đợi tí để cho ta bắn mộtphát có được phải hay không?”
“Ngươi không phải tự cầm cung tiễn sao?”
“Đúng nha, Tiêu Dực......”
“Suỵt!” Tiêu Dực chỉ chỉ vật nhỏ đang nhảy nhảy phía trước: “Con thỏ.”
Trước mắt Đàm Chương Nguyệt đầy sao, triển khai tư thế bắn một tên ra, conthỏ nhảy vài cái chân liền bất động. Tiêu Dực dụi mắt vài cái, đây làsản phẩm thất bại của cô sao. Đàm Chương Nguyệt sử dụng tựa hồ rất thuận tay. Đàm Chương Nguyệt nhìn con thỏ xa xa một hồi, vẫn không nhúcnhích. Tiêu Dực lấy khuỷu tay đụng vào nàng: “Làm sao vậy?”
“Tiêu Dực! Tiêu Dực!” Đàm Chương Nguyệt dường như hoàn hồn đột nhiên ôm TiêuDực vừa cười lại nhảy lên: “Ta bắt được con mồi! Ta bắt được con mồi!Ngươi nhìn thấy không? Ngươi nhìn thấy không? Cái kia…” Đàm ChươngNguyệt chỉ chỉ con thỏ cách đó không xa: “Cái kia, là ta bắt được, tabắt!”
Tiêu Dực ngậm miệng dùng sức đẩy lay mạnh người ở trên thân mình: “Ngươi làm gì vậy......”
“Tiêu Dực, ngươi nhìn thấy không? Một mũi tên ta liền bắn chết con thỏ kia,xa như vậy, ta bắn một mũi tên liền bắn chết nó, Tiêu Dực,......”
Hức… Tiêu Dực không chịu nổi tránh nàng ra, bước thẳng tiến lên nhấc con thỏ rút mũi tên ra, đem con thỏ thả xuống một cái nhưng không thả vào cáigiỏ nhỏ sau lưng. Đàm Chương Nguyệt nhận được lại nhấc đến trước mặtnàng: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, đây là ta săn được, một con thỏ lớn như vậy,ngươi xem ngươi xem......”
Trời ạ! Kích động như vậy sao? TiêuDực xoa xoa thái dương bị làm cho phát đau, cô sai lầm rồi, cô không nên mang Đàm Chương Nguyệt đến, bắt được con thỏ liền giống như Phạm Tiếntrúng cử*.
(*Phạm Tiến trúng cử: tiểu thuyết phê phán hàng đầucủa Ngô Kính Tử trong đời nhà Thanh. Câu chuyện nói về Phạm Tiến thamgia thi Hương, trúng Cử nhân thì vui quá hóa điên. “Phạm Tiến trúng cử”phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với bộ mặt thật của Giới Tri Thức cuối thời kỳ Xã Hội Phong Kiến lúc bấy giờ.)
“Tiêu Dực, ngươi biết không? Lúc ta ngắm nó......”
“Đàm Chương Nguyệt, giọng nói của ngươi lớn như vậy, động vật trong phạm vitám trăm dặm đều bị ngươi dọa chạy.” Tiêu Dực thật bất đắc dĩ.
“Hở......” Đàm Chương Nguyệt ngậm miệng, lại vẫn kích động, không quá hai phút lại tìm Tiêu Dực nói chuyện, chẳng qua lần này giọng nói đè thấp chút:“Tiêu Dực, ngươi dự tính đem con mồi làm gì bây giờ? Ăn sao?”
Tiêu Dực cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, giọng nói mang theo vui vẻ: “Ngươi ăn được sao?”
“Hở, là có chút luyến tiếc, mà ta hẳn là cũng cho Tiểu Vụ bổ thân mình, ngày hôm qua ngươi cho ta thịt đều còn chưa có thể ăn hết đâu, nhưng cái này là ta tự tay bắt được, ý nghĩa không tầm thường nha, trong nhà có thểnghèo như vậy, ta hẳn là cầm bán, có thể......”
“Được rồi, đượcrồi, đừng ‘có thể’.” Đầu đều bị ‘có thể’ của nàng làm cho hôn mê: “Nếungươi có thể không nói lời nào không đem động vật dọa chạy, chúng ta hẳn là có thể bắt được không ít, vậy là ngươi có thể lưu một ít để cho mình ăn, lấy một ít đi bán.” Tiêu Dực cài tên, lại bắn được một con chimtrĩ. Miệng Đàm Chương Nguyệt cười đến sai lệch, có thể để cho mình ăn,còn có thể cầm bán, hắc hắc hắc......
Khóe miệng Tiêu Dực run rẩy: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi có thể không cần cười đến ngốc như vậy hay không?”
Đàm Chương Nguyệt vui vẻ ôm lấy nàng: “Tiêu Dực, ta muốn bắt thật nhiều con mồi mang về, ngươi nói được không? Tiêu Dực, chúng ta về sau mỗi ngàyđều đi săn thú bán, chúng ta sẽ phát tài, ngươi nói được không? TiêuDực......”
“Được được được, đều được đều được, ngươi muốn thế nào đều được, ta đều đồng ý.” Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thậtcao hứng, bởi vì bạn tốt là chân thật vui vẻ.
Từ buổi sáng bắtđầu săn được một con thỏ đầu tiên, Đàm Chương Nguyệt liền luôn luôntrong trạng thái hết sức hưng phấn, thời kì đầu làm kinh sợ vô số gàrừng, thỏ hoang, mèo hoang, chó dại, bị chạy nhanh sẩy n lần, đạp trúngrêu xanh trượt chân n lần, thậm chí bắn không dưới n lần không trúng mục tiêu cũng không tiêu giảm một chút mức độ hưng phấn của nàng, khoảng ba giờ chiều Tiêu Dực đề nghị về nhà, cô không muốn chạy nữa.
“Ngươi không phải còn muốn đi vào trong thành bán con mồi sao? Chẳng lẽ ngươi dự tính tối rời mới lại đi bán?”
Đàm Chương Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Bây giờ còn sớm mà!”
“Sớm cái đầu ngươi, về nhà còn phải ăn một chút gì, đi tới trong thành vừa đúng lúc chính là giờ ngọ mua đồ ăn.”
“Ngươi đói bụng? Ta một chút cũng không đói đâu!”
“Ta đói muốn hôn mê!” Tiêu Dực thật muốn đánh nàng, nàng quá mức hưng phấnkhông biết đói là gì, nhưng thời điểm ăn cơm trưa cũng không cho cô ăn, hại cô chịu đói không nói, còn lãng phí một phen tâm ý của Tiểu Khê Nhi.
“Ngươi thật sự là thư sinh yếu đuối, không ănmột chút cũng không được, ai, Tiêu Dực, ngươi như thế nào không ăn vậy?Ngươi không phải mang theo cơm trưa sao?”
“Ta khinh, ta thật muốn đánh ngươi!”
“Vì sao đánh ta?”
Tiêu Dực cắn răng, nàng hưng phấn chạy khắp núi, cô nơi nào có thể an an ổnổn nghỉ ngơi ăn cơm trưa? Hiện tại rõ ràng còn hỏi vấn đề này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]