Tuy rằng tất cả người trong thôn, thậm chí là Bành Thục Yến đều cảm thấyTiêu Dực đối với căn phòng tồi tàn của cô thật sự không thèm để ý, nhưng thật sự trong lòng Tiêu Dực cũng lo lắng, nhưng đối với cô thì ngườiquan trọng hơn phòng ở nhiều, làm cho Diệp Khê ăn ngon, bổ sung nhiềudinh dưỡng hết khả năng là chuyện đặt ở vị trí thứ nhất. Nhưng cam đoancó nhiều dinh dưỡng thì thịt là phải có, mỗi ngày mua một miếng thịt nhỏ ít nhất cũng phải mất hai mươi ba đồng tiền, đây vẫn là chi tiêu rấtlớn, cho nên hiện tại Tiêu Dực là mỗi ngày buồn rầu thay đổi cái cungtiễn kia, chuẩn bị thật tốt sớm một ngày thì có thể săn thú sớm mộtngày, cô có thể tiết kiệm thật nhiều tiền.
Tiêu Dực lại kéo lạilôi lại gõ lại phơi trong nửa tháng, làm hỏng đi bảy sợi gân bò sau đórốt cuộc đem sợi gân bò thứ tám mới biến thành cung không khác như trong tưởng tượng lắm. Tiêu Dực đem gân bò đính lên trên cái cung lúc trướcđã làm xong, kéo vài cái, độ mềm dẻo giống như cũng không tệ. Cầm lấytên gỗ đã sớm tước xong hong khô bắn một phát về phía đống cỏ khô, độmạnh yếu không đủ, đại khái là cung có vấn đề, còn phải lại thay đổi.
Tiêu Dực đang cầm cung xem hẳn là nên sửa chỗ nào, Diệp Khê vừa bưng thức ăn vào trong phòng vừa kêu cô: “Thê chủ, ăn cơm.”
“Được, đến đây.” Tiêu Dực buông cung tiễn, vừa rửa tay vừa cười nói: “Có TiểuKhê Nhi thật tốt nha, mỗi ngày đều có người nấu cơm cho ta ăn, Khê Nhithật sự là phu lang tốt nhất trên đời này.”
Diệp Khê đang bàybiện bát đũa, nghe xong lời này mặt có chút đỏ: “Ta không phải tốt nhất, làm phu lang, vốn phải nấu cơm cho thê chủ ăn, nhà nhà đều như vậy.”
“Ta đây không biết, ta chỉ biết phu lang nhà ta tốt nhất, nhà ai cũng đều kém hơn.”
Một câu dỗ người làm cho hai mắt của Diệp Khê mờ mịt: “Thê chủ thực sự cảm thấy ta tốt nhất sao?”
“Đương nhiên!” Tiêu Dực khẳng định gật đầu, ăn một miếng đồ ăn, khen: “Ăn thật ngon, tay nghề của Khê Nhi càng ngày càng tốt, nghĩ lại nếu có thể ăncả đời như thế này đến khi chết liền thật vui vẻ nha!”
Thấy nàng thích ăn, Diệp Khê càng cao hứng: “Ta nguyện ý nấu cơm cho thê chủ cả đời.”
“Được, cho Khê Nhi nấu cả đời, có sợ không?”
Diệp Khê mím môi lắc đầu: “Không sợ.” Hắn cao hứng còn không còn kịp làm sao có thể sợ.
“Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi có ở nhà không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của Đàm Chương Nguyệt.
“Ở.” Tiêu Dực trả lời, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa lớn vừađứng cách nửa mặt tường vây nói chuyện với Đàm Chương Nguyệt: “Hôm naythế nào lại trở về sớm như vậy? Bán hết đồ ăn?”
“Cái cửa lớn nàycủa ngươi có hay không có thì khác nhau chỗ nào? Phá đi cho rồi.” ĐàmChương Nguyệt ở tường đất nhảy một cái liền bay vào, Tiêu Dực nhìn xemcửa lớn cong vẹo nhà mình, thở dài lại đem nó đóng lại.
“Ngươi tới vừa vặn, đến ăn cơm.”
Đàm Chương Nguyệt khoát tay: “Không ăn, ta ăn rồi.”
Một tay Tiêu Dực khoát lên vai một Đàm Chương Nguyệt, nhíu mày cười nói: “Thật sự không ăn? Có thịt nè!”
Có thịt à...... Đàm Chương Nguyệt liếm liếm môi: “Vậy… vậy… ta thế nào không biết xấu hổ......”
“Đi thôi!” Tiêu Dực kéo nàng vào nhà, Diệp Khê đã cầm chén xới cơm xong.Đàm Chương Nguyệt nhìn thịt, cầm đôi đũa không gắp xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực cười ngây ngô: “Vậy… ta ăn đây?”
Tiêu Dực đưa tay gắphai đũa cho nàng: “Ăn đi ăn đi, thật là, không phải là chút thịt haysao, chờ ta chuẩn bị cung tiễn tốt, mang ngươi lên núi đi săn thú, đếnlúc đó bảo đảm ngươi mỗi ngày có thịt ăn.”
“Cung tiễn?” Miệng Đàm Chương Nguyệt đầy là thịt, nói chuyện có chút không rõ ràng.
“Là dùng để săn thú, mau chuẩn bị cho tốt.”
Đàm Chương Nguyệt nháy vài cái mắt, một miệng rộng nuốt vào một miếng thịtcòn bị nghẹn lại một chút: “Tiêu Dực… ngươi… ngươi là nói thật? Ngươithực sự muốn lên núi săn thú?”
“Đương nhiên là nói thật, ta cònmuốn mang ngươi đi đấy, ngươi dám cùng ta đi không? Có sợ gặp được sóihay không?” Tiêu Dực ngẩng cổ cười, còn trừng mắt nhìn.
“Đi! Tavà ngươi nói chuyện đàng hoàng, ngươi cười gian cái gì chứ!” Đàm ChươngNguyệt trợn trắng liếc mắt Tiêu Dực một cái, lại thả một miếng thịt lớnvào miệng, miệng không rõ tiếp tục nói: “Tiêu Dực, ngươi là một thư sinh yếu đuối, ngươi có thể săn thú sao? Đừng lấy chuyện này ra mà vui đùa!” Ngay cả bọn nữ tử khỏe mạnh trong thôn đi lên núi săn thú đều là ba,bốn, mười người cùng nhau đi, còn không dám đi đến chỗ sâu trong núilớn, cũng không nhất định săn được. Tiêu Dực lại nói đùa bảo đảm mìnhmỗi ngày có thịt ăn! Đàm Chương Nguyệt tự nhiên đem lời Tiêu Dực nói đều trở thành vui đùa.
Tiêu Dực thấy nàng không tin cũng không nóithêm nữa, chỉ nhìn nhìn cánh tay của mình, cô cũng rèn luyện đã lâu cũng cảm giác rất có lực, thế nào còn rất giống thư sinh yếu đuối sao? Quênđi, chờ cô thực sự săn được con mồi rồi nói sau, ngọn núi nguy hiểm, côcũng không dám tùy tiện mang theo Đàm Chương Nguyệt đi vào, tên kia cũng không khỏe mạnh hơn cô bao nhiêu, mấu chốt là cô còn có một chút côngphu mèo ba chân phòng thân đều sẽ không sao.
Nghĩ như vậy, Tiêu Dực lại hỏi nàng: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi có muốn học một chút võ phòng thân hay không?”
“Võ phòng thân? Ngươi là nói võ công?”
“Không tính là võ công, chính là chiêu thức đơn giản có thể phòng thân.”
“Đi đâu học?”
“Ta dạy cho ngươi.”
“Ngươi?” Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Người khác thì ta không biết, gốc gáccủa ngươi như thế nào ta đều biết rành mạch, ngươi đừng lừa ta.”
Tiêu Dực thở dài, gắp thức ăn nhét đầy miệng mình, Diệp Khê nhỏ giọng biệnhộ cho nàng: “Thê chủ thật sự biết, sáng sớm mỗi ngày thê chủ đều ởtrong sân luyện.”
Đàm Chương Nguyệt cười nhạt: “Thê chủ của ngươi chính là luyện, nhưng làm sao khẳng định chút chiêu thức đó để phòngthân? Ha ha, Tiêu Dực, ta còn không biết ngươi nặng mấy cân mấy lạng hay sao? Được rồi, đừng ép buộc, nghe tỷ, ngươi tốt nhất đan một chút dâyxích tay bán là được, chuyện kia không vất vả thích hợp cho ngươi làm.Mặc dù bây giờ người đan dây xích tay bán trên đường cũng nhiều, dâyxích tay cũng rớt giá một chút, nhưng ta cam đoan phu thê các ngươi cócơm canh ăn vẫn là không thành vấn đề. Nếu lại gặp được loại buôn bánlớn như mấy ngày hôm trước, còn có thể kiếm một khoản lớn đấy.”
Diệp Khê nhìn Tiêu Dực, thấy nàng không nói lời nào lại nói thêm: “Thê chủ thật sự biết......”
Tiêu Dực cười, bé ngốc này, còn vì cô mà giải thích nữa. Tiêu Dực gắp chohắn chút thịt: “Tiểu Khê Nhi, đừng để ý nàng, chúng ta ăn của chúng ta.” Diệp Khê nhấp mím môi, mang theo cảm xúc bất mãn nho nhỏ trừng mắt liếc Đàm Chương Nguyệt một cái sau đó liền nghe lời mà vùi đầu ăn cơm.
Đàm Chương Nguyệt bị người trừng mắt mà cứ hồn nhiên như chưa thấy, vẫn như trước miệng ăn đầy hương thịt cùng Tiêu Dực trò chuyện: “Tiêu Dực,những ngày này ngươi cũng sống quá tốt rồi, hiện tại tất cả mọi ngườitrong thôn đều biết nhà ngươi mỗi ngày có thịt ăn, không phải ta nóingươi, ngươi xem nhà của ngươi này......”
“Ngôi nhà tồi tàn nàycủa ta chóng gió không nổi, phá đến không thể nhìn, ta thật vất vả kiếmđược chút tiền cũng không biết tu sửa, tất cả đều lấy ra mua thịt ăn đến miệng bị nghiện, loại tham lam hưởng thụ thú vui này không thể được,cần phải sửa!” Tiêu Dực nói tiếp theo câu chuyện một hơi.
Đàm Chương Nguyệt trừng mắt nhìn: “Ngươi cũng biết hả?”
Tiêu Dực bất đắc dĩ than thở lớn: “Trời ạ, lời này ta đã nghe được thậtnhiều lần. Đàm Chương Nguyệt, ngươi sẽ không vì nói với ta những lời này mới đến một chuyến chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Đàm ChươngNguyệt nhún nhún vai, một bộ dáng ta đối với ngươi rất có tin tưởng: “Ta biết ngươi hiện tại thay đổi không giống với trước kia, chính ngươibiết tính toán, ta mới lười nói ngươi.”
Dựa vào! Tiêu Dực trừng mắt thật to nhìn nàng, đã lười nói cô, vậy vừa rồi là nói cái gì? Chẳng lẽ là cô bị lảng tai?
“Tiêu Dực, cơm nước xong ngươi theo ta đi vào trong thành một chuyến.”
“Làm gì?”
Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ: “Ta không phải sắp cưới An Vụsao, những thứ cần thiết còn chưa mua đầy đủ đâu, ngươi theo ta đi mua.”
“Muốn thành hôn?” Tiêu Dực híp mắt cười sờ sờ đầu của Đàm Chương Nguyệt: “Trưởng thành, có thể cưới phu rồi.”
“Buông! Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.” Đàm Chương Nguyệt chưởng mộtcái vung tay của nàng ra: “Ta nói nè Tiêu Dực, ngươi trước kia thật sựkhô khan, hiện tại thế nào lại giống như lưu manh vậy.”
“Khụ khụ!” Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, ‘lưu manh’..... Cô đời trước thêm đời này đều không bị dùng qua hai chữ này!
“Thê chủ.” Tay Diệp Khê nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên trên lưng của cô, Tiêu Dựcxua tay nói: “Ta không sao.” Vẻ mặt Đàm Chương Nguyệt thân thiết nói:“Ngươi xem lại ngươi, một người lớn như vậy, ăn cái này còn có thể bịsặc nữa.”
Tiêu Dực không còn sức lực cùng nàng đôi co, quay đầu hỏi Diệp Khê: “Tiểu Khê Nhi, ngươi cảm thấy ta là người lưu manh sao?”
Diệp Khê lắc lắc đầu: “Thê chủ không phải lưu manh, thê chủ là người tốt nhất trên đời.”
Tiêu Dực nháy mắt thỏa mãn: “Vẫn là Tiểu Khê Nhi nhà ta tốt nhất.”
Bất quá đến buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Khê vẫn nhỏ giọng cùng Tiêu Dựcthương lượng: “Thê chủ, chúng ta về sau không ăn thịt nữa được không?”
“Vì sao vậy? Khê Nhi ăn ngán rồi hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, thịt à, làm sao có thể ngán... nhưnglà: “Các nàng đều nói phải tiết kiệm tiền sửa phòng ở.” Người trong thôn nói Tiêu Dực bao nhiêu thì Diệp Khê nghe cũng không ít.
“Phòng ở đương nhiên muốn, bất quá thân thể Khê Nhi là quan trọng nhất, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng cho thân thể của Khê Nhi thật tốt.”
“Thân thể của ta đã dưỡng tốt rồi.”
“Ai nói?”
Là hắn tự mình cảm thấy, Diệp Khê cọ cọ đầu lên cánh tay Tiêu Dực, nhỏgiọng nói: “Ta không còn choáng váng đầu, chân cũng không bị chuột rútrồi, còn nhiều thêm chút thịt nữa.”
“Vậy thì tốt lắm, bất quá còn chưa đủ, Khê Nhi còn thật gầy, còn phải ăn nhiều rau dưa, thịt, hoa quả đều phải ăn.”
“Nhưng là… mọi người trong thôn đang nói thê chủ.” Diệp Khê nhớ tới ngườitrong thôn nói thê chủ làm cho cái mũi liền ê ẩm, mặc dù những người vôdụng đó dùng từ không tốt, mang theo những lời nói dối trá làm cho DiệpKhê cảm giác nghe hiểu ra được: ‘Tiêu Dực là người làm việc không biếtsuy nghĩ ’, rõ ràng thê chủ tốt như vậy, các nàng vì sao lại muốn nóithê chủ như thế.
Tiêu Dực nghiêng bên sườn đứng dậy thuận tay kéo lên góc chăn lau nước mắt cho hắn, lại một lần thả ra tiếng dịu dàng dỗ hắn: “Khê Nhi đừng khóc, Khê Nhi phải biết rằng, dưỡng thân thể chongươi là vì về sau sinh ra cục cưng khỏe mạnh, Khê Nhi cũng muốn cụccưng của mình khỏe mạnh đúng không?”
Hắn đương nhiên muốn cụccưng khỏe mạnh, vừa nói đến cục cưng, Diệp Khê cái gì cũng không phảnđối, vội vàng gật đầu nói: “Ta muốn dưỡng thân thể thật tốt, sinh cụccưng khỏe mạnh cho thê chủ.”
“Cho nên Khê Nhi muốn ăn cái gì thìăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chúng ta hiện tại cũng có một ít tiền, tiền này cũng đủ cho Khê Nhi ăn no. Về phần phòng ở, tiềncủa chúng ta hiện tại căn bản không đủ xây cái phòng mới, bất quá KhêNhi không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể xâymột căn phòng mới.”
Diệp Khê kề kề mặt vào người Tiêu Dực, mang theo giọng mũi nói: “Ta và thê chủ cùng nhau cố gắng.”
“Cùng nhau cố gắng sẽ càng ngày càng tốt.” Tiêu Dực nghiêng người đưa tay ômlấy hắn, cười hỏi: “Khê Nhi nói cho ta biết, muốn một ngôi nhà như thếnào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]