Ba người chúng tôi chưa giằng co xong thì một vệ sĩ áo đen cắt ngang cuộc hội thoại, tiến tới nói nhỏ vào tai bà Diêu. Không biết anh ta nói gì mà tôi thấy bà Diêu hơi nhíu mày liếc sư béo dỏm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. 
Trong phòng giờ chỉ còn ba anh em chúng tôi, sư béo dỏm nhìn trước ngó sau, thấy không vấn đề liền nhảy lại gần tôi hỏi nhỏ: 
“Mi mần răng rứa?” 
“Bị bà bác đánh thuốc đem đi gán nợ.” 
Nói thật tôi không có tính thù dai, hơn nữa sư béo dỏm và tôi còn khá hợp phách nên rất dễ thả lỏng. Sư béo dỏm nhờ tôi cởi trói, rồi lại nghe tôi nói sơ qua về tình hình phức tạp của nhà mình, chép miệng bảo: 
“Mi thạm ghê.” 
Hắn còn định bàn thêm câu gì, thì đã bị Nam cắt ngang: 
“Sarah cũng ở trên tàu.” 
“Mịa!” Tôi và sư béo dỏm ăn ý thốt lên, dứt lời liền hoang mang nhìn nhau. 
“Sao các anh ngạc nhiên thế?” Nam hỏi chúng tôi. 
“Sao anh ngạc nhiên thế?” Tôi hỏi sư béo dỏm. 
“Răng mi ngạc nhiên rứa” Sư béo dỏm hỏi tôi. 
Ba chúng tôi trầm ngâm, rốt cuộc sư béo dỏm lấy kinh nghiệm già đời của mình lên tiếng: 
“Chú Vịt nói trác.” 
Tôi hừ mũi bất mãn với biệt danh láo lếu sư béo dỏm đặt. 
“Tôi ngạc nhiên bởi vì nhà nội tôi đã quyết hy sinh thằng cháu xa ngàn dặm để bảo vệ Sarah thì sao lại để nó lên chuyến tàu bão táp này được.” 
“Thế việc Sarah bị bắt cóc?” 
“Tôi nghĩ đấy là cú lừa của bác ba.” Tôi lắc đầu bóp trán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1073958/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.