🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sự thật đã chệch ngoài suy đoán của tôi.

Tôi vốn tưởng bởi vì bản thân là con trai Nguyễn Hữu Sanh nên mới bị nhắm tới, ai dè lý do chỉ đơn thuần tóm trong mấy chữ: nhà neo người. Do quá neo người, các bác già yếu, nếu không phải tôi cũng chỉ có thể để Sarah gánh nhiệm vụ này. Mà tôi biết chắc, kể cả bác hai có dám dứt lòng cử Sarah đi hành hương, thì con bé cũng còn lâu mới chịu.

Nhưng Sarah không chịu, chẳng lẽ tôi sẽ chịu?

Câu trả lời là: rất khó trả lời.

Nếu các bác trình bày một cách rõ ràng, như tôi đã nói với bác ba, tôi nhất định sẽ cùng mọi người nghĩ cách giải quyết tốt nhất. Đáng tiếc điều đó đã không xảy ra, giờ tôi đang phải bị động vác một gánh nặng vượt ngoài sức tưởng tượng. Nếu nói tôi không bất mãn là nói ngoa, tuy nhiên nếu nói tôi muốn mặc kệ thì chắc chắn sai lầm.

Nhưng dù tôi lựa chọn thế nào thì trước hết vẫn có điều cần xác định lại.

“Bà Diêu quan hệ của chúng ta bây giờ có thể coi là đối tác không?”

“Mười hai triệu.” Bà Diêu thản nhiên nhấp một ngụm trà “Trả trước tôi 12 triệu đô la Hồng Kông, tôi không coi cậu là chó nữa.”

“Dựa vào!” Tôi đập tay xuống bàn.

“Dựa vào cậu là đồng phạm của đệ tử Lương Tam Chỉ.” Bà Diêu đối với vệ sĩ ngoắc tay ra hiệu.

Cửa bất ngờ bật mở, tên sư béo dỏm bị trói như đòn bánh tét lăn lông lốc đâm sầm vào tôi. Hai người ngã ra sàn, tôi còn chưa kêu nặng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-dia-vui-thay/1073957/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.