Hàn Tiềm tới rất đúng giờ, nhờ bóng đêm che chắn, bốn phía cũng không có ai chú ý tới chúng tôi.
Hình như anh vừa mới kết thúc một ngày làm việc cường độ cao, thần sắc càng lạnh lùng xa cách, giống như đang che giấu mỏi mệt.
Tôi run run lên tiếng chào anh, anh chỉ gật đầu một cái coi như tiếpnhận. Chỉ khi tôi mở cửa chuẩn bị lên xe mới nói với tôi một câu.
“Ngồi lên ghế trước đi.”
Tôi nhìn gương mặt đẹp như trăng lạnh của anh, lại nhìn vào vị tríghế lái phụ bên cạnh anh, nhất thời trong lòng xốn xao, không thể làm gì khác hơn là cười lấy lòng nói: “Hàn tiên sinh, ý nghĩa của ghế phụ làtượng trưng cho người sẽ sánh vai cùng, nâng khăn sửa túi cho mình. Emnghĩ nên dành lại cho người quan trọng của anh đi.”
Hàn Tiềm liếc nhìn tôi: “Tôi biết em đang nói dối theo thói quen, hơn nữa không thích nói thật với tôi, ngồi lên đi, tôi không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng tối này.” Ánh mắt anh sâu thẳm, ngũquan trong bóng đêm hiện lên lạnh bạc. Tôi bị ánh mắt ấy quét qua toànthân, lập tức ngoan ngoãn, nghe lời. Là tôi có viêc cầu cạnh người ta.Thỉnh thoảng cũng nên hạ thấp bản thân.
“Ha ha ha, cảm ơn Hàn tiên sinh. Thật ra em thích ngồi ở ghế phụnhất. Anh thật là am hiểu lòng người.” Ngàn đâm vạn chọc, không nịnh bợthì lại châm chọc. Quả thật tôi không nói thật với anh. Nhưng tôi có thể sao? Tôi có thể nói với Hàn Tiềm, ngộ nhỡ xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-danh-sau-mot-dem/2037005/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.