Cơn đau khiến Thẩm Tịch Thanh chìm trong mê muội, không còn duy trì nổi tỉnh táo, chợt bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: "Sư muội...muội nghe ta nói không?"
Thẩm Tịch Thanh khẽ giật mình, nặng nề nâng lên mí mắt rồi chậm rì rì mở ra. Cảnh tượng trước mắt như ngàn hoa vạn lá lượn vòng, một lúc sau mới chồng chất lên nhau sau đó hợp lại thành một thể, dần dần rõ ràng hơn.
Nàng cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc trường kỉ lớn. Bất giác liền đảo mắt quan sát xung quanh.
Phía trên là dải lụa trắng mềm mại rũ xuống, ánh sáng lấp lánh chiếu xuyên qua lớp màn mỏng, bốn góc giường được trang trí bốn hầu bao, bên trong có hoa cỏ thơm toả hương an thần dễ chịu.
Lay mình một chút để nhìn sang bên cạnh thì liền thấy một nữ tử thanh y. Thoạt nhìn, nàng có ngũ quan mi thanh mục tú, trên người mang khí chất thanh cao, cốt cách lại toát tên phong thái nhã nhặn.
Nguyên lai nàng là Lộc Tồn Phong chủ - Nhạc Tĩnh Anh, thấy người có dấu hiệu hồi tỉnh, nàng liền chủ động đưa tay dò mạch. Mạch đập mạnh, đã dần ổn định. Xác định không có gì bất thường, Y Cơ Thánh Thủ vẫn chưa yên tâm:
"Muội thấy thế nào rồi?"
Thẩm Tịch Thanh theo bản năng nhíu mày, lại thử sức cử động tay chân thì phát hiện cơ bắp còn hơi run rẩy, cơ thể tựa hồ vẫn còn lưu lại dư chấn khi vận dụng sinh lực gảy Nhã Âm. Trên vai phải truyền đến cảm giác chặt chẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-da-doc-hanh/1945332/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.