Đã gần mười ngày trôi qua kể từ khi thiên liệt ập đến trấn Trúc Xương.
Lúc Cố Dạ Huyền quay trở về Ngọc Hành Phong thì mặt trời đã gần xuống núi.
Hắn ngự kiếm cấp tốc về đây, còn chưa kịp tịnh y. Cảm thấy bản thân nếu chưa sạch sẽ chỉnh tề mà đã đi gặp sư tôn thì không phải phép lắm, nghĩ là làm, hắn quay trở về để tẩy gội.
Mà muốn trở về phòng thì hắn phải đi ngang qua phòng của Thẩm Tịch Thanh.
Lúc Cố Dạ Huyền đi ngang qua, thấy bên trong phòng nàng vẫn còn sáng đèn, vội thu lại khí tức, hắn vốn định sẽ lướt qua để nhanh chóng trở về, nhưng âm thanh phát ra bên trong lại kích thích tính tò mò của hắn.
Đó là giọng nói trầm ổn của một nam tử:
"Muội đừng vội cử động vai phải, không khéo vết thương lại nứt ra."
Giọng nói kiếp trước Cố Dạ Huyền đã nghe cả trăm lần, nên không cần nhìn cũng biết đó là giọng của Hàn Du Minh.
Cố Dạ Huyền không nghe thấy tiếng đáp lại, có lẽ Thẩm Tịch Thanh chỉ đáp lời Hàn Du Minh bằng cái gật đầu.
Hàn Du Minh thoáng thở dài:
"Ta cứ đinh ninh dù cho kết giới Bạch Linh có vỡ thì muội vẫn sẽ an toàn không thương tích."
Đáy mắt thoáng cái ngưng trọng, chăm chú nhìn nàng:
"Nếu ta đến muộn thêm một chút thì...."
Hàn Du Minh bỏ dở câu nói, nhưng kết cục thì cả hai người bọn họ đều rõ.
Cả hai rơi vào trầm mặc khá lâu, đột nhiênThẩm Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-da-doc-hanh/1945330/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.